Skip to main content

Sau niềm vui của những cuộc chia tay là nỗi buồn...có thể chỉ man mác, nhẹ nhàng thôi...

Hôm nay chia tay Bác Già, thực sự là mình thấy vui lắm. Thì lại có thêm 1 vụ ăn uống tụ tập hát hò. Thực ra lúc đầu mình chả có tý cảm xúc nào luôn ý! Uhm thì không được sủng ái nữa thì về nước! Mình cứ nghĩ liệu họ có vui không? lại được về nhà, ai mà lại không vui cơ chứ! gì thì gì dù có là 4 năm đi chăng nữa thì đây cũng chỉ như 1 cuộc business trip dài hạn mà thôi. Nhưng chắc mình chẳng đúng. Thấy trong đó là cả niềm vui và nỗi buồn. 4 năm đi về ở 1 đất nước lạ lẫm, nghèo và bụi bặm, tiếng thì khó chẳng nói được luôn^^ thấy đâu đó là chút buồn man mác.
  Vậy là mình cũng làm việc vs bác ý gần 10 tháng tròn. không nói chuyện nhiều, thực ra giờ thì mình cũng chỉ hiểu đc khoảng 80% những gì bác ý nói. Nhưng thấy bác ý cứ quý quý mình làm sao ấy! ngay cả khi mình được tuyển vào đây, chắc là do thấy mình dễ thương  với cái nickname cực kỳ dễ thương quá thôi^^ h ngay cả trong cuộc họp, vẫn còn cười vs mình được! hì hì...đấy là cảm nhận của mình. Hôm nay mọi người cũng chia sẻ vs nhau khá nhiều, vì thế mà lại càng thấy có cái gì đó không phải của mình mà vẫn thấy tiếc nuối. Tâm sự có thể 70% là thật, còn 30% chỉ là để làm đẹp lòng nhau mãi về sau này thôi. Những người mà mình thấy có vẻ quý mình thực sự ít lắm. Và bác là 1 trong số đó!
   Có thể sẽ chẳng còn có cơ hội nào để gặp lại, nhiều người chỉ là lướt qua cuộc đời mình nhưng thật sự là để lại những điều tốt đẹp! chúc bác luôn mạnh khỏe và dành cho Việt Nam 1 khoảng rộng trong trái tim...để thỉnh thoảng nhớ về... 
                                                             Dec 19, 2012 12:19 AM - Blog Yahoo-

Comments

Popular posts from this blog

Thi tuyển vào Honda Việt Nam

...8 Feb 2012... Uh thì lại đi phỏng vấn! Cái việc này chẳng còn gì là mới mẻ và thú vị nữa rồi, đã bị mình cho vào hàng nhàm chán vì đã diễn đi diễn lại 1 vở như thế, thử hỏi sao không chán??! Mặc dù mỗi lần diễn cũng khác nhau, với 1 "Hội đồng BGK" khác nhau. Cơ mà vẫn thấy chán! Chẳng biết với mình cái gì mới là thú vị nữa??! ;"( Nhưng lần này đáng nhớ vì chính những chi tiết khác nhau ấy! ;"D Cả đêm trằn trọc, thỉnh thoảng lại thức. Không phải hồi hộp gì! Đi pv đã chính thức bị mình gắn mác nhàm chán rồi mà. Tại con cháu nó đạp kinh wá! Hix. Chốc chốc lại phải giành giật cái chăn, không thì cũng vì lạnh wá mà tỉnh giấc! Nhưng thế cũng may, 5h đã dậy, không thì cú đêm ngủ ngày như mình tiếp diễn cái truyền thống mọi hôm 11 rưỡi mới dậy thì lúc đấy chỉ còn nước... ngủ tiếp thoai! ;"D 6h40 có mặt ở TLNN, gửi xe...

Câu chuyện về những cái tên

  Nghe cái title cứ như kiểu mình sắp chép lại cái truyện ngụ ngôn mà các loài cây kéo nhau lên trời xin đặt tên :v. Cơ mà không phải. Chả là hôm nay về muộn, đáng lẽ ra đi tắm thì e phòng bên lại bảo cho e í tắm trước nên là phải đợi. Mà đợi thì không ngồi không được! Mặc dù đã xơi cái bánh cuộn trà xanh rồi nhưng lại thèm cái gì mặn mặn, nhìn tủ lạnh toàn sữa với sữa chua mà chán quá, nhớ ra hôm qua vào Ocean mart có mua 1 hộp mì tôm mới của Vifon, cái gì mà lẩu tôm Yum, thế mà ăn chán v~, thích mỗi cái mì tôm chua cay mà có gói soup màu xanh. Tự nhiên lại nhớ canteen YEVN, các cô toàn chôm gói muối này từ các thực khách ăn mì tôm ở đó buổi sáng để cho vào túi xoài, táo, cóc xanh bán cho đắt khách. Vì có gói muối này mà túi hoa quả có giá trị hơn hẳn. Nhớ hội ăn vặt, thế mà cũng xa được nửa năm trời rồi. Nhanh quá! Chắc tại ở chỗ mới chán nên càng nhớ chỗ cũ hơn =((.    Mà khổ, không viết thì thôi, cứ viết là...lạc đề, cứ toàn lan man than thở những cái chả liên quan...

Đã từng...

Vũ ơi! Đã 2 ngày từ hôm tớ thấy cậu up ảnh cưới trên Zalo. T ớ  không dùng Zalo như mạng xã hội, t ớ  chỉ dùng nó chủ yếu để làm việc. Nhưng như một thói quen, thỉnh thoảng lắm t ớ  lại lướt new feed và nghĩ không biết c ậu  có up cái status mới nào không? Hôm ấy cũng vậy, thậm chí còn chưa nghĩ xong thì t ớ  đã thấy tấm ảnh của c ậu  rồi. T ớ  lặng người, t ớ  đứng hình và thấy lạnh người một chút. Thật là t ớ  không biết diễn tả cảm xúc lúc đó như nào, vì t ớ  chưa bao giờ trải qua cảm xúc này trước đây. Nó giống như một sự xác nhận là t ớ  không thể làm phiền c ậu  thêm một chút nào nữa. Nó dập tắt cái hy vọng mỗi ngày của t ớ  là c ậu  sẽ lại nói chuyện với t ớ  như trước đây, rằng c ậu  vẫn available ngoài kia, chờ đợi t ớ  vô điều kiện. T ớ  vẫn biết điều đó là không thể, mình quá trẻ con, nhưng t ớ  vẫn cứ thích huyễn hoặc mình như thế. T ớ  biết, trong chuyện này, người sai là ...