Hầu hết mọi người thích mùa đông, lí do thì là có tuyết này, được mặc một đống áo len, được quàng khăn len, được đeo tất tay, tất chân, giầy bost đủ kiểu như con gấu bông??!! Còn mình thì cực kì ghét đông, ghét cái không khí ảm đảm, không ánh nắng, không mặt trời, toàn mưa phùn rả rích mãi không thôi. Bao giờ người ta cũng ví mùa đông với sự buồn lạnh lẽo, nghe đã thấy ảm đạm rồi! túm lại là ám khí, vô cùng ám khí!
Mình chỉ yêu mùa hè! Người ta nói yêu là mù quáng. Không biết đến lúc nào mới có người làm cho mình rung động đến thế, làm cho mình cười mỗi khi nhớ về? Vì sao mình gọi đấy là tình yêu ư? Chẳng phải người ta bảo yêu là chưa xa đã nhớ đấy sao?
Nhớ những sáng sớm xưa kia thức dậy, ánh nắng đã len lỏi qua tấm rèm cửa vào nhà, những tia nắng nhảy nhót, đan chéo nhau. Nhớ những trưa hè oi nồng, ngồi không thôi mà mồ hôi cũng túa ra như tắm, đem lại cảm giác như ngồi nhà tắm hơi vậy^^. Và rồi những cơn mưa dông sau những trưa hè như thế. Mây đen, sấm, chớp chẳng làm mình sợ mà còn chợt thấy lòng bình yên. Bình yên khi trong gió bão vẫn còn muốn viết, vẫn cảm thấy động lòng. Nhớ mùi cây cối, mùi hoang hoải của đất trời trước, trong và sau cơn mưa.
Muốn nắng kéo dài vô tận, muốn mưa mãi là cơn mưa rào mùa hạ, muốn không bao giờ chia tay mùa hè, muốn mình sẽ mãi cảm những niềm thương khó gọi tên như lúc này, muốn mãi mỉm cười khi thấy nắng và lắng lòng trong cơn mưa. Vì ta luôn yêu mùa hạ, nồng cháy và dữ dội nhưng cũng tươi mát và dịu êm...
Dear summer!
I love your smell
I love your color
I love being in you!
Comments
Post a Comment