Skip to main content

Tớ đi thi "Ai là triệu phú" ^0^

Số là hồi tháng 7 mình có nộp cái đơn đi thi. Thực ra là định nộp lâu lắm rồi ấy! nhưng mà cứ lần khất mãi! Về nhà thì bác cứ lại thỉnh thoảng giục: "nộp đơn chưa con?" hehe...gửi mà nó chả rep gì! làm mình tưởng bị out từ vòng gửi xe rồi cơ!!! >"<
 Thế mà một buổi trưa đang gật gù ở công ty, một anh gọi, nghe giọng rất chi là nghiêm trọng:" Chào chị, chúng tôi gọi cho chị từ chương trình Ai là triệu phú! Mời chị tối nay 7h đến đài truyền hình làm bài kiểm tra...blah blah..." đại loại thế!haha, vui quá! thế là lên mạng nghiên cứu ngay xem dân tình đi thi thế nào + với đọc một ít câu hỏi kiến thức chung. Thế mà hôm đó cũng có trúng câu nào đâu!hihi...
  Tối 7h kém đã đến ĐTH, vào phòng thấy đông ghê. Được phát cho 1 bài test 100 câu, làm trong 40'. Thôi thì hỏi trên trời dưới bể cả. Man thì 70 câu mí qua, girl thì 65 câu là đã được phỏng vấn rồi! Mình làm được 70 hehe. Kiến thức chung thì không thể đánh giá được là khó hay dễ, giỏi hay dốt, chỉ có thể đánh giá được là có hiểu biết rộng hay không thôi. Cũng nhiều người rụng phết, toàn được tầm 35-40 câu. Xong rồi họ phát cho 1 tờ phiếu điền chi tiết hơn thông tin, cái để nếu được lên chương trình thì ông bác Lại Văn Sâm hay hỏi người chơi ý!Xong rồi đợi đến lượt phỏng vấn. Phỏng vấn là 1 chị, lại hỏi kiến thức tiếp!!@.@ Bà ấy hỏi mình mạnh cái gì? Mình bảo mình mạnh về kiến thức tự nhiên, thế là bà ý quay sang hỏi mình toàn lịch sử!! Mình tắc tị luôn!! Chị ý kêu kiến thức lịch sử của e tệ quá, e về ôn tâp lại kiến thức, không thì nếu có lên e cũng chỉ được đến câu 8 thôi, có gì chị sẽ gọi cho e trong 3 ngày nữa.
  Thế mà chiều hôm sau mình được gọi mời đi ghi hình luôn. Hihi...vui tập 2. Bắt đầu đâm đầu vào ôn luyện mặc dù mấy hum nữa thi TOEIC hé hé. Nhưng giờ nghiệm ra là thi thì thi vui thôi, may mắn chiếm nhiều phần lắm, nên chẳng phải học hành làm rì, cũng có trúng gì đâu cơ chứ! Nếu mà mình được lên hôm nay thì mấy câu đó mình cũng biết lâu rồi chứ không có trong cái đống ôn tập kia hehe...Nhưng thực sự đây cũng là một dịp để check lại cái tầm hiểu biết của mình đến đâu. Ngày xưa thì cũng tự hào vì cái gì linh tinh mình cũng biết, nhưng từ hồi đi làm, tối về mệt mỏi, chẳng còn đầu óc đâu mà học hành mới update thông tin nữa!>"<
  Được hẹn chiều nay đến ghi hình, ngày thường nên chẳng có đứa nào đi xem được, có bà chị thôi. Buổi ghi hình rất vui!!^^ có màn thử chào khán giả và bấm thử câu trả lời chọn người chơi chính. Cái màn hình cảm ứng rất chi là ...không nhạy, hoặc cũng có thể là do mình không biết bấm hoặc cái thằng chơi cùng nó ...bấm nhanh quá!hix...Cái phần này cũng là phần khó nhằn nhất, chứ lên được ghế nóng rồi thì mấy câu hỏi hôm nay tầm thường với mình quá!! Thằng thứ nhất chơi cũng khá tốt, nó chơi đến câu 10. Thằng thứ 2 thì quá kém văn thơ, gì mà hỏi lá diêu bông cũng không biết, Pavel trong Thép đã tôi thế đấy cũng không biết, đến câu 5 trả lời sai rồi mà còn được Lại Văn Sâm vớt vát!!thế mà gặp may, cũng được đến câu 10!!!! Chúng nó chiếm nhiều thời gian quá, thế là chẳng có cơ hội thứ 3 cho mềnh! Lúc đấy nghĩ tiếc ghê cơ! Nhưng thôi, trò chơi mà! khéo mình được lên thì lại toàn vớ phải những câu mình không biết và lại có đứa ngồi dưới chửi mình thì sao hehe...
Nhe răng cười suốt buổi :D
  Dù không được lên ghế nóng nhưng hôm nay cũng rất là vui ý! Mình thì được ngồi ngay sau Lại Văn Sâm, được làm nền cho chú ý, nên cũng sẽ được lên TV mờ mờ đằng sau nhiều nhiều, hơn hẳn mục tiêu 3s ban đầu hehe...Khi nào có hứng lại lại đâm đơn tiếp!!^_^
  Nhiều chút tiếc nuối nhưng hơn cả là niềm vui!! lại còn được thêm tí ngưỡng mộ của mọi người mặc dù chả làm được gì to tát!haha....


Chứng nhận Top ten hehe

......Tí nhật kí cho ngày vui vẻ.....*^^*

Comments

Popular posts from this blog

Thi tuyển vào Honda Việt Nam

...8 Feb 2012... Uh thì lại đi phỏng vấn! Cái việc này chẳng còn gì là mới mẻ và thú vị nữa rồi, đã bị mình cho vào hàng nhàm chán vì đã diễn đi diễn lại 1 vở như thế, thử hỏi sao không chán??! Mặc dù mỗi lần diễn cũng khác nhau, với 1 "Hội đồng BGK" khác nhau. Cơ mà vẫn thấy chán! Chẳng biết với mình cái gì mới là thú vị nữa??! ;"( Nhưng lần này đáng nhớ vì chính những chi tiết khác nhau ấy! ;"D Cả đêm trằn trọc, thỉnh thoảng lại thức. Không phải hồi hộp gì! Đi pv đã chính thức bị mình gắn mác nhàm chán rồi mà. Tại con cháu nó đạp kinh wá! Hix. Chốc chốc lại phải giành giật cái chăn, không thì cũng vì lạnh wá mà tỉnh giấc! Nhưng thế cũng may, 5h đã dậy, không thì cú đêm ngủ ngày như mình tiếp diễn cái truyền thống mọi hôm 11 rưỡi mới dậy thì lúc đấy chỉ còn nước... ngủ tiếp thoai! ;"D 6h40 có mặt ở TLNN, gửi xe...

Câu chuyện về những cái tên

  Nghe cái title cứ như kiểu mình sắp chép lại cái truyện ngụ ngôn mà các loài cây kéo nhau lên trời xin đặt tên :v. Cơ mà không phải. Chả là hôm nay về muộn, đáng lẽ ra đi tắm thì e phòng bên lại bảo cho e í tắm trước nên là phải đợi. Mà đợi thì không ngồi không được! Mặc dù đã xơi cái bánh cuộn trà xanh rồi nhưng lại thèm cái gì mặn mặn, nhìn tủ lạnh toàn sữa với sữa chua mà chán quá, nhớ ra hôm qua vào Ocean mart có mua 1 hộp mì tôm mới của Vifon, cái gì mà lẩu tôm Yum, thế mà ăn chán v~, thích mỗi cái mì tôm chua cay mà có gói soup màu xanh. Tự nhiên lại nhớ canteen YEVN, các cô toàn chôm gói muối này từ các thực khách ăn mì tôm ở đó buổi sáng để cho vào túi xoài, táo, cóc xanh bán cho đắt khách. Vì có gói muối này mà túi hoa quả có giá trị hơn hẳn. Nhớ hội ăn vặt, thế mà cũng xa được nửa năm trời rồi. Nhanh quá! Chắc tại ở chỗ mới chán nên càng nhớ chỗ cũ hơn =((.    Mà khổ, không viết thì thôi, cứ viết là...lạc đề, cứ toàn lan man than thở những cái chả liên quan...

Đã từng...

Vũ ơi! Đã 2 ngày từ hôm tớ thấy cậu up ảnh cưới trên Zalo. T ớ  không dùng Zalo như mạng xã hội, t ớ  chỉ dùng nó chủ yếu để làm việc. Nhưng như một thói quen, thỉnh thoảng lắm t ớ  lại lướt new feed và nghĩ không biết c ậu  có up cái status mới nào không? Hôm ấy cũng vậy, thậm chí còn chưa nghĩ xong thì t ớ  đã thấy tấm ảnh của c ậu  rồi. T ớ  lặng người, t ớ  đứng hình và thấy lạnh người một chút. Thật là t ớ  không biết diễn tả cảm xúc lúc đó như nào, vì t ớ  chưa bao giờ trải qua cảm xúc này trước đây. Nó giống như một sự xác nhận là t ớ  không thể làm phiền c ậu  thêm một chút nào nữa. Nó dập tắt cái hy vọng mỗi ngày của t ớ  là c ậu  sẽ lại nói chuyện với t ớ  như trước đây, rằng c ậu  vẫn available ngoài kia, chờ đợi t ớ  vô điều kiện. T ớ  vẫn biết điều đó là không thể, mình quá trẻ con, nhưng t ớ  vẫn cứ thích huyễn hoặc mình như thế. T ớ  biết, trong chuyện này, người sai là ...