Skip to main content

Mình là 1 cô gái 1m50^^

Chợt thấy lại bài này! Muốn biết tác giả là ai, là ai? Sao mà giống tả mình đến vậy!!^^

"Gửi những cô gái 1m50"

- Nếu một ngày tình cờ gặp 1 cô gái cao 1m50. Bạn sẽ trông thấy một nụ cười tươi, ánh mắt thân thiện và cảm giác quen thuộc như bạn đã từng gặp cô ấy đâu đó trong cuộc đời mình.

Bạn rất muốn được nói chuyện và làm bạn với cô ấy. Chính bạn cũng không hiểu tại sao cô gái nhỏ bé này lại có sức hút tới vậy. Và bạn nghĩ trông cô gái thật thú vị, rồi không hiều có lí do nào đó bạn thường nghĩ tới cô ấy, phải chăng bạn đã yêu?

Thế nhưng có một khoảng cách nào đó, bạn lăn tăn trước cảm xúc của mình, một điều quan trọng là "Cô ấy hơi thấp" và bạn buông tay...

-Nếu một ngày bạn là cô gái 1m50...

Bạn vẫn tung tăng đi trên con đường quen thuộc, hồn nhiên như một chú chim chích, tươi vui vì mọi người thấy bạn trẻ trung, mãi không chịu lớn. Bạn lúc nào cũng thấy mình bé nhỏ, được mọi người chăm sóc như đứa em út, dù cho suy nghĩ của bạn "già dặn hơn khối bạn cùng tuổi.

Bạn có thể tự tin mặc những chiếc áo teen, và tự thấy "thật dễ thương" ^^

Nhưng thời gian cũng trôi dần qua, tuổi càng thêm mà chiều cao thì có hạn, bạn bắt đầu để ý thấy xung quanh mình các bạn thật cao lớn, các bạn ý giống một thiếu nữ, duyên dáng và xinh đẹp, bạn nhận ra mình hết tuổi với từ teen, đáng yêu mất rồi. Bạn bắt đầu để ý đến những chiếc giầy cao gót, dần chia tay với thú vui săn lùng giầy bệt thủa nào, mặc những bộ quần áo khiến bạn cao hơn...tất cả cốt là tạo cảm giác cho bạn cao lên.

Khi những tháng ngày trên giảng đường rút lại gần, cô gái 1m50 đối mặt với nộp hồ sơ xin việc, chóng mặt với những yêu cầu về ngoại hình và chiều cao, bạn thấy thế nào?

Hoang mang một chút, mất niềm tin một chút, buòn một chút, bởi ngoài kia có quá nhiều cô gái xinh đẹp, cao ráo, giỏi giang còn bạn chỉ là một cô gái bình thường. Bạn đang tự ti và nghĩ nhiều về một công việc, một chàng trai tuyệt vời, tất cả đều quay lưng vì bạn "thấp". Bạn à, cuộc sống không lấy tất cả của ai và cũng chẳng cho ai tất cả, có thể bạn không cao nhưng bù lại bạn là một cô gái đáng yêu, tốt tính và thân thiện. Bạn khiến mọi người xung quanh thấy vui vẻ, bạn bé nhỏ nhưng sức hút của bạn thì kì diệu và lớn lắm đấy!

Sẽ có một việc làm phù hợp với bạn khi bạn cố gắng và toàn tâm toàn ý, có công việc nào lại chê một cô gái nhiệt tình, luôn hoàn thành tốt công việc, luôn rạng rỡ đâu. Sẽ có một anh chàng phù hợp, yêu bạn thật lòng, lựa chọn một anh chàng có thể nói chuyện với bạn hàng giờ, trân trọng những gì là bạn, vẻ đẹp ngoại hình có thể tàn phai theo thời gian, nhưng thời gian sẽ vun đắp thêm cho những câu chuyện tâm đầu ý hợp, đừng nghĩ ngợi về anh chàng rời bỏ bạn vì chiều cao, bạn có nghĩ có lúc anh ta phải thốt lên đánh mất bạn là điều đáng tiếc nhất không?

Cô gái 1m50 ah, có thể chúng tâ là những cô nàng thấp bé còn sót lại của thế hệ 9x, có thể đi đâu chúng ta cũng phải mang theo những người bạn cà kheo 7 tới 9 phân, có thể chúng ta không thoải mái khi giao tiếp, có thể khó khăn khi đi đâu ai cũng chê dáng hình, những cái nhìn lưỡng lự của mẹ chồng trong tương lai...Tất cả, tất cả là những gì chúng ta sẽ gặp phải nhưng có là gì đâu nhỉ, khi bạn nhìn cuộc sống theo một hướng tích cực hơn.

Đừng suốt ngày băn khoăn, buồn rầu mình thấp bé quá, thế này thì biết làm sao, thế kia thì biết làm thế nào. Tạo hóa không vô cớ khi cho bạn chiều cao 1m50, bạn ơi một bãi cát dài đâu tạo ra được nếu không có những hạt cát bé nhỏ, một bầu trời sao đâu thể lung linh nếu thiếu một vì sao cho dù ánh sáng của nó yếu ớt. Chắc chắn rằng khi nhắc tới bạn, mọi người xung quanh sẽ luôn ấn tượng với một cô gái bé nhỏ, tươi tắn, đừng vì những nhược điểm mà bạn tự ti và rời xa những người yêu thương bạn, họ yêu quý bạn vì chính bạn. Thật đấy! "Dù bạn không hoàn hảo, nhưng bạn là duy nhất" cô gái 1m50 thân mến ạ!^^

Comments

  1. chào bạn, rất vui vì bạn đã quan tâm tới bài viết này. :)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chào bạn! rất vui vì bạn là người đầu tiên cmt ở private diary của mình!^^ Bạn nói thế nghĩa là đây là bài bản viết hả?

      Delete

Post a Comment

Popular posts from this blog

Thi tuyển vào Honda Việt Nam

...8 Feb 2012... Uh thì lại đi phỏng vấn! Cái việc này chẳng còn gì là mới mẻ và thú vị nữa rồi, đã bị mình cho vào hàng nhàm chán vì đã diễn đi diễn lại 1 vở như thế, thử hỏi sao không chán??! Mặc dù mỗi lần diễn cũng khác nhau, với 1 "Hội đồng BGK" khác nhau. Cơ mà vẫn thấy chán! Chẳng biết với mình cái gì mới là thú vị nữa??! ;"( Nhưng lần này đáng nhớ vì chính những chi tiết khác nhau ấy! ;"D Cả đêm trằn trọc, thỉnh thoảng lại thức. Không phải hồi hộp gì! Đi pv đã chính thức bị mình gắn mác nhàm chán rồi mà. Tại con cháu nó đạp kinh wá! Hix. Chốc chốc lại phải giành giật cái chăn, không thì cũng vì lạnh wá mà tỉnh giấc! Nhưng thế cũng may, 5h đã dậy, không thì cú đêm ngủ ngày như mình tiếp diễn cái truyền thống mọi hôm 11 rưỡi mới dậy thì lúc đấy chỉ còn nước... ngủ tiếp thoai! ;"D 6h40 có mặt ở TLNN, gửi xe...

Câu chuyện về những cái tên

  Nghe cái title cứ như kiểu mình sắp chép lại cái truyện ngụ ngôn mà các loài cây kéo nhau lên trời xin đặt tên :v. Cơ mà không phải. Chả là hôm nay về muộn, đáng lẽ ra đi tắm thì e phòng bên lại bảo cho e í tắm trước nên là phải đợi. Mà đợi thì không ngồi không được! Mặc dù đã xơi cái bánh cuộn trà xanh rồi nhưng lại thèm cái gì mặn mặn, nhìn tủ lạnh toàn sữa với sữa chua mà chán quá, nhớ ra hôm qua vào Ocean mart có mua 1 hộp mì tôm mới của Vifon, cái gì mà lẩu tôm Yum, thế mà ăn chán v~, thích mỗi cái mì tôm chua cay mà có gói soup màu xanh. Tự nhiên lại nhớ canteen YEVN, các cô toàn chôm gói muối này từ các thực khách ăn mì tôm ở đó buổi sáng để cho vào túi xoài, táo, cóc xanh bán cho đắt khách. Vì có gói muối này mà túi hoa quả có giá trị hơn hẳn. Nhớ hội ăn vặt, thế mà cũng xa được nửa năm trời rồi. Nhanh quá! Chắc tại ở chỗ mới chán nên càng nhớ chỗ cũ hơn =((.    Mà khổ, không viết thì thôi, cứ viết là...lạc đề, cứ toàn lan man than thở những cái chả liên quan...

Đã từng...

Vũ ơi! Đã 2 ngày từ hôm tớ thấy cậu up ảnh cưới trên Zalo. T ớ  không dùng Zalo như mạng xã hội, t ớ  chỉ dùng nó chủ yếu để làm việc. Nhưng như một thói quen, thỉnh thoảng lắm t ớ  lại lướt new feed và nghĩ không biết c ậu  có up cái status mới nào không? Hôm ấy cũng vậy, thậm chí còn chưa nghĩ xong thì t ớ  đã thấy tấm ảnh của c ậu  rồi. T ớ  lặng người, t ớ  đứng hình và thấy lạnh người một chút. Thật là t ớ  không biết diễn tả cảm xúc lúc đó như nào, vì t ớ  chưa bao giờ trải qua cảm xúc này trước đây. Nó giống như một sự xác nhận là t ớ  không thể làm phiền c ậu  thêm một chút nào nữa. Nó dập tắt cái hy vọng mỗi ngày của t ớ  là c ậu  sẽ lại nói chuyện với t ớ  như trước đây, rằng c ậu  vẫn available ngoài kia, chờ đợi t ớ  vô điều kiện. T ớ  vẫn biết điều đó là không thể, mình quá trẻ con, nhưng t ớ  vẫn cứ thích huyễn hoặc mình như thế. T ớ  biết, trong chuyện này, người sai là ...