Dạo này thời tiết cứ gọi là max đẹp. Ngồi trong văn phòng mà cứ như kiểu con gián ngồi sau tấm song sắt nhà tù nhìn ra thế giới bên ngoài vậy. Muốn nhào ra ngoài kia, tung tăng chạy nhảy, đón nắng đón gió táp vào mặt. Nhắm mắt vào thấy mình đang ngồi trước Taj Mahal, nắng rất nhẹ, gió thì hiu hiu mát lạnh. Và mình cứ ngồi thế thôi, ngồi hàng giờ liền, để đầu óc không phải nghĩ ngợi gì cả, không phải lo lắng gì cả, không phải ưu tư vì những thứ vớ vẩn *dreaming dreaming*
Khổ nỗi lúc mở mắt ra thì thấy mình đang ngồi trong cái máng lợn mới đau lòng chứ :( Nhưng nhất định là mình sẽ đến Ấn Độ, sẽ đến Taj Mahal một lần trong đời!
Dạo này (nói thế nghe cho có vẻ là có sự thay đổi, chứ thực ra lúc quái nào mình chả vậy, mắc bệnh tự kỷ kinh niên rồi) cứ bị thấy ghét mọi người, mình chả muốn nói chuyện với ai hết, nói chung là cứ cố tách mình ra, để chả liên quan đến ai hết. Chả biết bị sao nữa, bị down nặng rồi.
Dạo này không vào bếp, nhớ bánh quá, có bao nhiêu món muốn làm mà cứ lười, muốn làm nhưng lại không muốn thực hiện??!! nghe thì thật là mâu thuẫn quá, cơ mà đúng thế đấy, kiểu là đầu thì bảo muốn làm nhưng chân tay thì bảo ngồi im cho được việc @.@ Muốn làm brioche, hokaido bread, bánh trứng nướng - món bánh yêu thích thần thánh của mình :(, mỳ ý, trà thái (để thử cái thạch mới mua caragenan quái gì đấy, xem có ngon bằng rau câu con cá dẻo không), bánh bao nhân pizza. Thôi list tạm thế này rồi làm dần dần thôi.
Muốn mua 3 quyển sách: nếu biết trăm năm là hữu hạn, cà phê cùng Tony, Tony trên đường băng. Quyển đầu tiên thì đã đọc rồi, nhưng muốn mua để nhai lại, để ngẫm nghĩ. 2 quyển sau thì thấy quá ấn tượng luôn, liệu có mấy ai in những tin mình đã đăng lung tung trên mạng thành sách mà lại best seller? Bác này viết mình đọc mà cười muốn rớt hàm luôn, cười xong rồi thấy cũng phải nghĩ ngợi về chính mình nhiều lắm.
Muốn mua 1 cái chăn quilting để đắp lúc ngủ trong máng lợn. Nhưng mà đắt quá, mà tiền thì còn phải để chữa bệnh :( Nhiều lúc chán quá, phải ngồi mơ màng lại những lúc rong chơi để mà cố, để thấy mình cũng đang trên con đường làm giàu, làm giàu cảm xúc, trải nghiệm của mình. Lớn rồi, biết nghĩ rồi, vấn đề của mình thì mình phải tự giải quyết, không thể hờn dỗi, ăn vạ người khác, giận cá chém thớt được nữa. Nhớ cái cảm giác lúc phóng lên đầu đèo Hải Vân, nhìn xuống Lăng Cô, mình sung sướng, cứ ngoác miệng ra trầm trồ. Đâu phải là danh lam thắng cảnh hùng vĩ gì đâu, nhưng mà sao mình thấy đẹp đến vậy! Những con sóng trắng xóa cứ dồn nhau vỗ vào bờ, mấy cây phi lao lắc lư rì rào. Cứ ngồi vắt vẻo trên xe máy mà nhìn xuống biển, để gió và hơi nước táp vào mặt thôi. Thấy mình tự mỉm cưới với mình, lòng nhẹ bẫng, chả lo nghĩ điều gì hết!
Thỉnh thoảng down down, lại muốn có ai sẵn sàng cùng mình trên cung đường phía trước, thỉnh thoảng tinh thần up, lại nghĩ kệ cmn, mình có thể trải nghiệm thế giới một mình mà, mình vẫn quan trọng là đi đâu, không phải đi với ai mà kkk!!! Mình mạnh mẽ mà! Vui đi, yêu đời thôi!! ^^
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy Tao có thêm ngày nữa để ...lang thang :D |
Comments
Post a Comment