Skip to main content

Ờ thì lại viết - những cảm xúc không đầu chẳng cuối!

Ờ thì lại viết! Bỗng thấy tâm trạng có gì đó rất lạ, trống rỗng nhưng rất đong đầy! Có điều là chả biết đong đầy cái xảm xúc gì nữa. Đang học Lr mà tim cứ đập nhanh nhanh lạ. Thực sự là dạo này đang bị "cảm nắng" - tại cái tiết trời mùa thu mà lại oi hơn cả mùa hè đây mà :D! Chết thật! từ bao giờ mình lại thích mấy người béo béo dễ thương như mình, eo ơi giọng nói cũng dễ thương mới chết chứ :*>. Cơ mà cũng chỉ dừng lại ở đấy! Thật là phù phiếm, thấy mình là một đứa vô cùng phù phiếm! Chợt nghĩ liệu đến lúc mình tìm thấy tình cảm thực sự thì có dám theo đuổi đến cùng không? Liệu mình có đợi được đến lúc có ai nói với mình cái câu còn hơn cả lời cầu hôn là: Em! mình bán hết gia tài đi và cùng nhau rong ruổi khắp nơi nhé! không? Giờ cũng đã qua cái tuổi yêu không cân đo đong đếm, giờ là cái tuổi nhìn mọi thứ đơn giản thành phức tạp, phức tạp thì thành cực kì phức tạp, làm gì có cái chuyện "bất chấp tất cả,, mình blah blah...."?? 
  Lang thang fb bắt gặp nhiều người cũ! Cuộc sống là khó đoán! Ai bảo bạn xinh đẹp thì bạn sẽ hạnh phúc? mặc dù giờ là thời đại hồng nhan bạc triệu đi nữa. Ai bảo bạn có nhiều tiền bạn sẽ thấy vui vẻ? Ai bảo bạn giỏi giang thì bạn sẽ có một gia đình viên mãn? Giá trị nền tảng mỗi người theo đuổi là khác nhau để cảm thấy hạnh phúc. Chợt thấy buồn khi nhiều người dường như có tất cả mà lúc nào cũng cảm thấy không có gì, lúc nào cũng ở trong một niềm đau.
  Thôi chả luyên thuyên sự đời sự người nữa! Tôi - 25 tuổi - và vẫn khờ dại! Vì sao mình dám khẳng định điều đó ư? Thì chả phải là vì mình vẫn loăng quăng trong cái vòng tròn không đầu không cuối đi tìm câu trả lời cho câu hỏi "Mình sinh ra trên đời này để làm gì?" hay sao! Mình biết chỉ khi nào mình ngừng câu hỏi đó, mình mới hết dại khờ, mình mới thực sự sống, mình mới có thể thực sự cười mỗi ngày! Nhưng chả biết đến bao giờ mình mới tìm thấy ý nghĩ của sự tồn tại của mình. Cứ thấy chán nản với cuộc sống! Mình chẳng bao giờ nghĩ mình có thể làm được gì hay sẽ làm được gì lớn lao cho đời hay cứu thế giới! Cơ mà nếu điều đó xảy ra thì không gì hay bằng!:D Nhưng cái cuộc sống hiện tại thì đúng là ích kỷ quá đi. Ngày ngày sáng dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng để đến công ty, bơi lội lặn ngụp 9 tiếng đồng hồ trong đống chứng từ, ấn tay 2 lần vào cái máy chấm công mỗi ngày đều đặn để cuối tháng được trả ít tiền phục vụ cho sự tồn tại của bản thân. Chả thấy mình tạo ra được tí giá trị tốt đẹp nào cả, thế thì chẳng là ích kỷ sống cho mỗi mình mình thì là cái gì??!! Ki cóp được ít tiền đi đây đi đó, tham gia cuộc thi nọ cuộc thi kia, làm vài món ăn mới, rốt cục lại cũng chỉ vui được một lúc, cũng chỉ để huyễn hoặc bản thân, che đậy sự chán nản luôn thường trực mà không biết làm thế nào để thoát ra hoàn toàn >"<. Bị ghen tị với Superman, Superman sinh ra để chống lại cái ác, cứu rỗi thế giới, còn mình được sinh ra chả hiểu để làm cái mịe gì nhỉ?
  Túm lại là Tôi - một sản phẩm cao cấp của Đấng tạo hóa - 1/3 cuộc đời - vẫn chưa tìm thấy 2 chữ "công dụng"!
- "Ông Trời ơi, chả nhẽ ông quên điều này khi tạo ra con sao? Con mệt mỏi lắm rồi, con chẳng thể tự tìm thấy ý nghĩa của sự tồn tại này đâu! >"<"
- Ông Trời: "Vậy hả, nhưng ông bận lắm, ông tạo ra chúng mày xong đâu có thời gian gắn thêm cái mác công dụng nữa, mà chi phí cũng tốn kém lắm! thế nên tự tìm ý nghĩa cuộc đời mình con ha! Không thì Ông vẫn để 1 function mở người ta gọi là ...tự vẫn đấy! Tha hồ chọn lựa nha con! Chúc con may mắn! -_-"
- Con: @.@

Comments

Popular posts from this blog

Thi tuyển vào Honda Việt Nam

...8 Feb 2012... Uh thì lại đi phỏng vấn! Cái việc này chẳng còn gì là mới mẻ và thú vị nữa rồi, đã bị mình cho vào hàng nhàm chán vì đã diễn đi diễn lại 1 vở như thế, thử hỏi sao không chán??! Mặc dù mỗi lần diễn cũng khác nhau, với 1 "Hội đồng BGK" khác nhau. Cơ mà vẫn thấy chán! Chẳng biết với mình cái gì mới là thú vị nữa??! ;"( Nhưng lần này đáng nhớ vì chính những chi tiết khác nhau ấy! ;"D Cả đêm trằn trọc, thỉnh thoảng lại thức. Không phải hồi hộp gì! Đi pv đã chính thức bị mình gắn mác nhàm chán rồi mà. Tại con cháu nó đạp kinh wá! Hix. Chốc chốc lại phải giành giật cái chăn, không thì cũng vì lạnh wá mà tỉnh giấc! Nhưng thế cũng may, 5h đã dậy, không thì cú đêm ngủ ngày như mình tiếp diễn cái truyền thống mọi hôm 11 rưỡi mới dậy thì lúc đấy chỉ còn nước... ngủ tiếp thoai! ;"D 6h40 có mặt ở TLNN, gửi xe...

Câu chuyện về những cái tên

  Nghe cái title cứ như kiểu mình sắp chép lại cái truyện ngụ ngôn mà các loài cây kéo nhau lên trời xin đặt tên :v. Cơ mà không phải. Chả là hôm nay về muộn, đáng lẽ ra đi tắm thì e phòng bên lại bảo cho e í tắm trước nên là phải đợi. Mà đợi thì không ngồi không được! Mặc dù đã xơi cái bánh cuộn trà xanh rồi nhưng lại thèm cái gì mặn mặn, nhìn tủ lạnh toàn sữa với sữa chua mà chán quá, nhớ ra hôm qua vào Ocean mart có mua 1 hộp mì tôm mới của Vifon, cái gì mà lẩu tôm Yum, thế mà ăn chán v~, thích mỗi cái mì tôm chua cay mà có gói soup màu xanh. Tự nhiên lại nhớ canteen YEVN, các cô toàn chôm gói muối này từ các thực khách ăn mì tôm ở đó buổi sáng để cho vào túi xoài, táo, cóc xanh bán cho đắt khách. Vì có gói muối này mà túi hoa quả có giá trị hơn hẳn. Nhớ hội ăn vặt, thế mà cũng xa được nửa năm trời rồi. Nhanh quá! Chắc tại ở chỗ mới chán nên càng nhớ chỗ cũ hơn =((.    Mà khổ, không viết thì thôi, cứ viết là...lạc đề, cứ toàn lan man than thở những cái chả liên quan...

Đã từng...

Vũ ơi! Đã 2 ngày từ hôm tớ thấy cậu up ảnh cưới trên Zalo. T ớ  không dùng Zalo như mạng xã hội, t ớ  chỉ dùng nó chủ yếu để làm việc. Nhưng như một thói quen, thỉnh thoảng lắm t ớ  lại lướt new feed và nghĩ không biết c ậu  có up cái status mới nào không? Hôm ấy cũng vậy, thậm chí còn chưa nghĩ xong thì t ớ  đã thấy tấm ảnh của c ậu  rồi. T ớ  lặng người, t ớ  đứng hình và thấy lạnh người một chút. Thật là t ớ  không biết diễn tả cảm xúc lúc đó như nào, vì t ớ  chưa bao giờ trải qua cảm xúc này trước đây. Nó giống như một sự xác nhận là t ớ  không thể làm phiền c ậu  thêm một chút nào nữa. Nó dập tắt cái hy vọng mỗi ngày của t ớ  là c ậu  sẽ lại nói chuyện với t ớ  như trước đây, rằng c ậu  vẫn available ngoài kia, chờ đợi t ớ  vô điều kiện. T ớ  vẫn biết điều đó là không thể, mình quá trẻ con, nhưng t ớ  vẫn cứ thích huyễn hoặc mình như thế. T ớ  biết, trong chuyện này, người sai là ...