Skip to main content

Mưa...vài dòng hỗn tạp...

  Dạo này mưa nhiều, nhiều lắm! mọi năm thì sẽ nghĩ sao nhỉ? Mưa gì mà kinh thế! nắng đi thôi! mưa thế này ai mà chịu được. Nhưng năm nay thì khác, mình mong mưa đến mòn mỏi, vì nóng không chịu nổi nữa rồi!^^ năm nào cũng nắng kinh khủng ấy chứ, nhưng năm nay mình mới biết không gió mát, không điều hòa thì mùa hè nó khắc nghiệt đến nhường nào!=)) Cứ nghĩ chắc ông trời thương mình nên năm nay mưa lắm!;)
  Giữa tháng 7 mà mưa đã cứ như ngâu rồi í! Mưa hay làm cho người ta buồn hơn là nắng! Nắng thì lúc nào cũng hớn hở, vồ vập, làm người ta phát bực mình. Nhưng mưa thì lúc nào cũng lặng lẽ, nhiều khi cũng khủng khiếp nhưng lại dễ cuốn trôi đi nhiều thứ, tạo ra những khoảng lặng trong tâm hồn, làm cho con người ta trầm xuống, lắng đọng nhiều hơn, suy tư nhiều hơn...
  Lên FB, những cơn mưa dai dẳng làm ai đó nhớ bữa cơm nhà, bảo cơn mưa dầm là cơn mưa dài, là cơn mưa của những mong chờ khắc khoải. Mưa làm người ta nhớ đến những tình bạn cũ, đến những con cún sống với cả tuổi thơ. Thằng em nó share cái ảnh thằng bé bốc vác vác đến cả chục bao tải trên vai và cmt là tuổi thơ dữ dội. Bỗng thương nó đến ứa nước mắt. Chẳng hiểu nó có ý thức được cuộc sống hiện tại nó là thế nào không nữa. Nhưng mình chẳng biết làm thế nào cả! =((
  Thằng bạn sắp về nước, mình cũng thấy nỗi buồn trong từng dòng status. Cái gì gắn bó lâu dù tốt hay không thì cũng thành một phần của cuộc đời, đâu dễ cách xa, đâu dễ quên lãng trong chốc lát. Như mình, từ hồi ở đây, cứ đến giờ đi tắm, bước vào mà không nghe thấy tiếng nhạc hỗn tạp của mấy e đằng sau nhà là cứ thấy buồn buồn heo hắt kiểu gì ấy! mặc dù nhạc vàng, sến,, não nề chưa bao h là gu âm nhạc của mình. Ấy thế mà nghe nhiều thành quen, không nghe lại thấy nhớ da diết!! haha, mà cũng mới có 4 tháng thôi đấy!^^
  Chả biết thế nào chứ hay mình lớn thật rồi! Đâu đó bảo: nếu bạn có 4 trong số 8 điều sau chứng tỏ bạn đang già đi, không còn trẻ nữa:
 - lo cho sức khỏe của mình nhiều hơn
 - ăn những thức ăn có lợi
 - không uống nước ngọt có gas
 - nghĩ về lời khuyên của bố mẹ.....
Chẳng nhớ hết, còn cái gì nữa ấy! nhưng nói chung là mình có cả 8/8! lol ;''D mà dạo này mình cũng cứ làm sao ấy! hay ở 1 mình nhiều sinh tự kỉ??!! dễ cười, dễ khóc, dễ buồn theo nỗi buồn của người khác. Xem có bộ phim thôi mà cũng khóc sướt mướt được. Trước có thế đâu! >"<
  Hôm nay e Hà đã xin nghỉ! thấy buồn ghê cơ! Mình chắc lại phải về cái máng lợn cũ quá! mình buồn chủ yếu là thương cho cái số phận hiu hiu của mình thôi! Chẳng biết phải làm gì cho đúng!
  Dưới nhà vừa bật mấy bài tết, mùa xuân. Ồn ào ghê cơ, nhưng làm mình nhớ nhà, nhớ tết. Hi vọng năm nay được nghỉ trước tết nhiều nhiều để mình còn đi chợ 27! Nhớ cái không khí nhộn nhịp nhà mình quá! Oa oa....mình còn bé lắm, còn bé lắm!!
  Dạo này hay nghĩ đến anh Su mới sợ chứ! nhưng mình đúng là đứa chỉ ưa hình thức í!haizz^^ Bị ám ảnh giọng nói ấm áp với nụ cười tỏa nắng! mà phải là nói tiếng Nhật ấy ,anh ấy nói tiếng Anh nghe chán kinh lên được! =)) Ờ thì vẫn là cảm nắng như mọi lần thôi! Kệ đi!^^

Comments

Popular posts from this blog

Thi tuyển vào Honda Việt Nam

...8 Feb 2012... Uh thì lại đi phỏng vấn! Cái việc này chẳng còn gì là mới mẻ và thú vị nữa rồi, đã bị mình cho vào hàng nhàm chán vì đã diễn đi diễn lại 1 vở như thế, thử hỏi sao không chán??! Mặc dù mỗi lần diễn cũng khác nhau, với 1 "Hội đồng BGK" khác nhau. Cơ mà vẫn thấy chán! Chẳng biết với mình cái gì mới là thú vị nữa??! ;"( Nhưng lần này đáng nhớ vì chính những chi tiết khác nhau ấy! ;"D Cả đêm trằn trọc, thỉnh thoảng lại thức. Không phải hồi hộp gì! Đi pv đã chính thức bị mình gắn mác nhàm chán rồi mà. Tại con cháu nó đạp kinh wá! Hix. Chốc chốc lại phải giành giật cái chăn, không thì cũng vì lạnh wá mà tỉnh giấc! Nhưng thế cũng may, 5h đã dậy, không thì cú đêm ngủ ngày như mình tiếp diễn cái truyền thống mọi hôm 11 rưỡi mới dậy thì lúc đấy chỉ còn nước... ngủ tiếp thoai! ;"D 6h40 có mặt ở TLNN, gửi xe...

Đã từng...

Vũ ơi! Đã 2 ngày từ hôm tớ thấy cậu up ảnh cưới trên Zalo. T ớ  không dùng Zalo như mạng xã hội, t ớ  chỉ dùng nó chủ yếu để làm việc. Nhưng như một thói quen, thỉnh thoảng lắm t ớ  lại lướt new feed và nghĩ không biết c ậu  có up cái status mới nào không? Hôm ấy cũng vậy, thậm chí còn chưa nghĩ xong thì t ớ  đã thấy tấm ảnh của c ậu  rồi. T ớ  lặng người, t ớ  đứng hình và thấy lạnh người một chút. Thật là t ớ  không biết diễn tả cảm xúc lúc đó như nào, vì t ớ  chưa bao giờ trải qua cảm xúc này trước đây. Nó giống như một sự xác nhận là t ớ  không thể làm phiền c ậu  thêm một chút nào nữa. Nó dập tắt cái hy vọng mỗi ngày của t ớ  là c ậu  sẽ lại nói chuyện với t ớ  như trước đây, rằng c ậu  vẫn available ngoài kia, chờ đợi t ớ  vô điều kiện. T ớ  vẫn biết điều đó là không thể, mình quá trẻ con, nhưng t ớ  vẫn cứ thích huyễn hoặc mình như thế. T ớ  biết, trong chuyện này, người sai là ...

Vấn vương! Hà Nội!

Mình! Sắp xa Hà Nội rồi :..( Vậy là 12 năm gắn bó với một mảnh đất! Đủ bao buồn vui và chẳng hề thiếu bất kì một cung bậc cảm xúc, với mình là một khoảng thời gian quá dài và thật là mình chưa hề chuẩn bị cho lời tạm biệt! Bao giờ cũng vậy, xa thơm gần thối mà, lúc ở thì ưỡn ẹo chê ỏng chê eo: nào là bụi bặm tắc đường, nào là bon chen nghiệt ngã, đến lúc sắp xa rồi thì lại luyến tiếc! Thực sự là mình còn nhiều tiếc nuối quá! Dù biết là chẳng nên nhưng không biết phải làm sao để kìm nén cái cảm xúc không có nhiều mặt tích cực này lại. Hàng ngày thì cứ cuốn vào công cuộc cơm áo gạo tiền, với stress, với deadline, với những người mà ta không ưng, những trouble mà ta phải đối mặt. Nhưng hôm nay, tách mình ra khỏi cái guồng quay ấy, chợt thấy Hà Nội sao mà thân thương đến thế! Mình đã từng hùng hồn kì thị con bạn vì nó cứ kêu nó nhớ Hà Nội, mình thì bảo Hà Nội có móe gì đâu mà nhớ! Vậy mà vào giây phút sắp chia tay này, mình thấy mình còn yếu mềm hơn cả nó! Dù nhà chẳng xa Hà Nội đ...