Skip to main content

Mặt trái của thế giới phẳng

  Chà! lâu thiệt là lâu mình mới lại có cảm hứng viết một cái gì đó mà không liên quan đến làm bánh và du lịch bụi! Ah mà cũng có hơi hơi chứ, vì đi nhiều thì được nhìn nhiều thứ và lại nghĩ nhiều thêm! Đầu tiên cần nói là mặc dù mình đã bước sang tuổi 30 (kinh khủng tởm 😆!) nhưng mình thấy mình vẫn như một đứa trẻ, chẳng biết gì và hầu như là thờ ơ với thế giới nhiễu nhương ngoài kia. Mọi người thì lo lắng đến kinh tế chính trị xã hội, lo lắng xem xã hội sẽ đổi thay như nào để điều chỉnh và thích nghi, nhưng mình thì nghe xong...để đấy, thờ ơ, bàng quan, chẳng "hành động" gì, vẫn chỉ quan tâm đến việc sắp tới sẽ thử nghiệm bánh gì mới, lo book xe cộ, nhà nghỉ, visa các kiểu cho mấy chuyến đi. Nhiều lúc mình còn thấy mình ngu ngu nữa, chẳng toan tính gì. Nhưng dù có chẳng phải là những nhà nghiên cứu và có hơi ngu thì mình vẫn nhận ra sự đổi thay đến chóng mặt của thế giới này!
  Tất cả có nên đổ cho tại bác Bill không nhỉ? Người "khơi mào" cho sự bùng nổ các tiến bộ công nghệ! từ cái ổ máy tính, một xã hội ảo khổng lồ được thai nghén và ngày càng lớn mạnh, phình to vô tận! mà mình nghiệm rồi, cứ ít, bé, nhỏ thì thấy tốt đẹp, quý giá, dễ kiểm soát, chứ to, nhiều, lớn thì nhiều cái xấu nảy nở không quản lý được. Nhiều thế giới nhỏ đang bành ra, hòa trộn vào nhau và ngày càng phẳng hơn. Như ngày xưa, thời bố mẹ mình, đâu có nghĩ đến việc đi khám phá thế giới giống kiểu mấy ông tây Columbus đâu, nhưng đến thời mình thì mình cũng đã có thể đi loăng quăng được như các bạn tây, mặc dù các bạn ấy đi bụi nước ngoài như đi siêu thị, còn mình thì như đi chợ thôi (vì bây giờ còn đi siêu thị nhiều hơn cả đi chợ 😂). Cũng cần cảm ơn xã hội ảo này lắm lắm, vì làm cho mình tiến đến gần hơn với thế giới.
   Nhưng cái thế giới này phẳng ra, bị trộn lẫn vào nhau, chỗ nào hạp thì ok, chứ cái phần xung đột thì cũng không hay gì, như kiểu ăn tôm bị dính socola sữa!
 Thời xưa, ca sĩ hiếm lắm, vì số người có năng khiếu hát không phải là đa số. Nhưng ngày nay, ai cũng có thể trở thành ca sĩ! cứ cầm mic lên là được gọi singer, chỉ cần bề ngoài hấp dẫn, dù người nghe nhiều khi không thể hiếu họ hát gì! 
  Thời xưa cũng ít truyện, tiểu thuyết, mà thực sự là nhiều tác phẩm kinh điển nó kinh điển thật, nội dung sâu sắc, ý nghĩa! Nhưng ngày nay, ai cũng có thể cầm bút! Dăm ba câu chuyện thất tình, chán đời là có thể xuất bản sách! Chỉ cần có cái bìa thiết kế đẹp, màu sắc, cuốn hút là khiến người mua cầm lên rồi, chưa cần biết bên trong nội dung thế nào.
  Thời xưa, các tổng thống toàn xuất thân học luật, có tiểu sử chính trị dài hàng gang tay giấy. Ít nhiều mà nói họ có bề dày kinh nghiệm chính trường. Ngày nay, các doanh nhân cũng thi nhau chạy đua, lấn sân sang chính trị! Tiêu biểu là anh Chum! Ảnh giàu quá, làm thương trường mãi rồi nên ảnh qua làm Tổng thống, rồi ảnh đòi xây bức tường biên giới với Mexico, ảnh công nhận Jerusalem, cao nguyên Golan là của Israel, trên cương vị là tiếng nói của nước Mỹ, ảnh toàn làm những điều tréo ngoe, đi ngược lại thế giới hòa bình! vì lợi ích của ai thì mình không dám nói nữa, vì mình chẳng biết gì nhiều cả! Rồi cả các anh làm nghệ thuật cũng chạy ào qua mảnh đất chính trị béo bở (có quyền là có tiền ok?), như anh diễn viên hài trào phúng Vladimir Zenlensky cũng đang dẫn đầu cuộc đua tổng thống Ukraine 2019. Đúng là các vở kịch trào phúng!
  Thời xưa, cái nết đánh chết cái đẹp! Ngày nay, cái nết bị ti tỉ thứ khác làm lu mờ rồi!
  Cái phần hỗn loạn của thế giới phẳng này ngày càng lớn, đạo đức con người thì xuống cấp, dễ bị hòa tan vào cái xấu. Bây giờ mà xem TV cả ngày thì toàn đánh bom khủng bố, đánh giết, hiếp dâm, chắc khỏi muốn ra khỏi nhà luôn! Mà đằng nào thì ở nhà thôi cũng chết, như vụ xe tải ngáo đá đêm đâm vào nhà dân, 2 vợ chồng đang ngủ say bị đè chết!
 Ở Việt Nam, mua điểm chạy trường mới đây rùm beng Sơn La, Hòa Bình rúng động cả nước. Ai dè hôm sau Mỹ cũng phát giác một đường dây tương tự ở thậm chí là các trường đại học thuộc khối Ivy League nổi tiếng thế giới. Cả thế giới nó vầy, Việt Nam đã là cái cóc khô gì!
  Ngày nay việc cô giáo đánh học sinh, thầy giáo hiếp dâm học sinh, học sinh bắt nạt nhau, bạo lực học đường là chuyện như cơm bữa. Mà chẳng thấy các bác NN xử lý được gì cả, chỉ thấy ngày càng nhiều thêm. Hay tại vì ngày xưa cũng nhiều nhưng không ai biết? giờ thế giới phẳng quá nên mới bị phát giác? Hay các bác í bận ngồi lo nghĩ ra mấy bộ sách giao khoa liền cho các cháu tha hồ chọn cách mình được dạy như thế nào nên bận quá?? 
  Đến Hồng y thiên chúa cũng bị tố cáo hiếp dâm trẻ em. Đạo phật thì có chùa Ba Vàng làm kinh tế, giúp người dân trả nợ cho vong, hẳn là cho...trả góp luôn nhé!
  Khủng bố thì không tha nơi nào, New Zealand nổi tiếng yên bình mà nó cũng đánh bom thì Việt Nam chẳng mấy nữa nó cũng cho vài quả mất!
  Bhutan là đất nước cuối cùng gia nhập truyền hình và truyền thông. Trước đó, người dân sống tình thân mến thân, không có phạm tội, không quan tâm kinh tế, chỉ cần sống hạnh phúc và hòa hợp với thiên nhiên. Từ hồi phẳng ra và hội nhập, tội phạm tăng lên! Đó, mặt trái ở chỗ đó đó. Thì đồng ý là cái gì cũng có hai mặt, cái gì cũng phải đánh đổi! Nhưng mình chỉ hi vọng thế giới này không phải đánh đổi nhiều quá mà thôi!

Comments

Popular posts from this blog

Thi tuyển vào Honda Việt Nam

...8 Feb 2012... Uh thì lại đi phỏng vấn! Cái việc này chẳng còn gì là mới mẻ và thú vị nữa rồi, đã bị mình cho vào hàng nhàm chán vì đã diễn đi diễn lại 1 vở như thế, thử hỏi sao không chán??! Mặc dù mỗi lần diễn cũng khác nhau, với 1 "Hội đồng BGK" khác nhau. Cơ mà vẫn thấy chán! Chẳng biết với mình cái gì mới là thú vị nữa??! ;"( Nhưng lần này đáng nhớ vì chính những chi tiết khác nhau ấy! ;"D Cả đêm trằn trọc, thỉnh thoảng lại thức. Không phải hồi hộp gì! Đi pv đã chính thức bị mình gắn mác nhàm chán rồi mà. Tại con cháu nó đạp kinh wá! Hix. Chốc chốc lại phải giành giật cái chăn, không thì cũng vì lạnh wá mà tỉnh giấc! Nhưng thế cũng may, 5h đã dậy, không thì cú đêm ngủ ngày như mình tiếp diễn cái truyền thống mọi hôm 11 rưỡi mới dậy thì lúc đấy chỉ còn nước... ngủ tiếp thoai! ;"D 6h40 có mặt ở TLNN, gửi xe...

Câu chuyện về những cái tên

  Nghe cái title cứ như kiểu mình sắp chép lại cái truyện ngụ ngôn mà các loài cây kéo nhau lên trời xin đặt tên :v. Cơ mà không phải. Chả là hôm nay về muộn, đáng lẽ ra đi tắm thì e phòng bên lại bảo cho e í tắm trước nên là phải đợi. Mà đợi thì không ngồi không được! Mặc dù đã xơi cái bánh cuộn trà xanh rồi nhưng lại thèm cái gì mặn mặn, nhìn tủ lạnh toàn sữa với sữa chua mà chán quá, nhớ ra hôm qua vào Ocean mart có mua 1 hộp mì tôm mới của Vifon, cái gì mà lẩu tôm Yum, thế mà ăn chán v~, thích mỗi cái mì tôm chua cay mà có gói soup màu xanh. Tự nhiên lại nhớ canteen YEVN, các cô toàn chôm gói muối này từ các thực khách ăn mì tôm ở đó buổi sáng để cho vào túi xoài, táo, cóc xanh bán cho đắt khách. Vì có gói muối này mà túi hoa quả có giá trị hơn hẳn. Nhớ hội ăn vặt, thế mà cũng xa được nửa năm trời rồi. Nhanh quá! Chắc tại ở chỗ mới chán nên càng nhớ chỗ cũ hơn =((.    Mà khổ, không viết thì thôi, cứ viết là...lạc đề, cứ toàn lan man than thở những cái chả liên quan...

Đã từng...

Vũ ơi! Đã 2 ngày từ hôm tớ thấy cậu up ảnh cưới trên Zalo. T ớ  không dùng Zalo như mạng xã hội, t ớ  chỉ dùng nó chủ yếu để làm việc. Nhưng như một thói quen, thỉnh thoảng lắm t ớ  lại lướt new feed và nghĩ không biết c ậu  có up cái status mới nào không? Hôm ấy cũng vậy, thậm chí còn chưa nghĩ xong thì t ớ  đã thấy tấm ảnh của c ậu  rồi. T ớ  lặng người, t ớ  đứng hình và thấy lạnh người một chút. Thật là t ớ  không biết diễn tả cảm xúc lúc đó như nào, vì t ớ  chưa bao giờ trải qua cảm xúc này trước đây. Nó giống như một sự xác nhận là t ớ  không thể làm phiền c ậu  thêm một chút nào nữa. Nó dập tắt cái hy vọng mỗi ngày của t ớ  là c ậu  sẽ lại nói chuyện với t ớ  như trước đây, rằng c ậu  vẫn available ngoài kia, chờ đợi t ớ  vô điều kiện. T ớ  vẫn biết điều đó là không thể, mình quá trẻ con, nhưng t ớ  vẫn cứ thích huyễn hoặc mình như thế. T ớ  biết, trong chuyện này, người sai là ...