Skip to main content

Một kiếp Mèo

  Em Mèo nhà mình sắp đi rồi, mình biết điều đó mặc dù nhiều lúc vẫn tự lừa gạt mình rằng ngày đó còn xa lắm. Bác bảo từ hôm mưa nhiều xong nó bị lờ đờ đi hẳn, đến cách đây mấy hôm thì bỏ ăn và không kêu được nữa. Mình về, nó ngước đôi mắt hoen nước mệt mỏi lên nhìn và xà đến dụi lấy dụi để như kiểu tủi thân ấy, đúng là bệnh người già mà! Mình! thấy bất lực vì không biết phải làm gì để chống lại quy luật của đất trời...
  Vẫn còn nhớ ngày đầu tiên nó về nhà mình, hôm đó là đúng 28 tết 2004, bác mình chở nó trên cái giỏ xe, mèo nhà một cô ở cơ quan đẻ nên cho bớt đi. Nó bé bằng cái cẳng tay mình, hình như mới được 1 tháng. A! Một con mèo trắng đen, đuôi lại còn gẫy gẫy nữa, bác bảo chắc bị con khác đè vào. Thật ra là mình chẳng có thích mèo đâu, mình còn tứ hành xung với tuổi mèo ấy, mình thích chó cơ. Chó là động vật máu nóng nên tình cảm hơn mèo, yêu ghét gì cũng phô ra hết, thấy chủ là hơn hớn quấn lấy. Còn loài mèo mặt lạnh như xèng, lầm là lầm lì, lúc nào cũng nhìn chủ với một đôi mắt kiêu hãnh có phần khinh bỉ, không hiểu khinh chủ hay khinh đời nữa huhu ... Vậy nên hồi đầu mình cũng chỉ coi nó như một vật nuôi trong nhà, mèo quê mà, cũng chẳng đặt tên gì đâu, cứ gọi mèo thôi. Lúc còn bé nó ngứa răng, mình cứ vuốt ve nó là nó bắt lấy tay mình cắn với cào lấy cào để, bực lắm. Đến tuổi trẻ trâu biết bắt chuột thì toàn tha vào gậm giường. Có lần mình quát mắng đuổi đánh nó thậm tệ vì cái tội đó. Được khoảng 1 tuổi thì bị bác mình thiến cho cái, thế là hết một đời zai. Từ đó nó chỉ quanh quẩn xó nhà hoặc đi giao lưu hàng xóm tí thôi chứ không bỏ nhà đi biệt nữa! Chuột cũng chả buồn bắt, vì được ăn đủ đầy quá rồi mà. Thấy mèo nhà quê như nó còn sướng hơn cả mèo ở thành phố. Ở thành phố thường chỉ được ăn thức ăn sẵn thôi, còn mèo nhà mình ngày 2 bữa cá suối trộn cơm, whiskat chỉ là ăn chơi buổi sáng nhé. Chắc mình sẽ nhớ được cái dáng nằm ườn phơi nắng với cái kiểu ăn xong, quệt quệt mấy cái ở mồm là quẩy đít đi hơn là mấy thế cool ngầu lúc thực hành bắt chuột của nó. Nhiều lúc gen tỵ với bọn mèo, chỉ ăn và ngủ, chẳng phải mệt mỏi như con người. Kiếp sau có cho thêm xèng mình cũng chẳng làm người làm chi cho mệt óc nữa, mình sẽ làm mấy con thú cưng, cơm ăn 3 bữa, quần áo mặc cả ngày, sức nước hoa dạo chơi công viên cho qua ngày đoạn tháng 😂
 Thế rồi cũng chẳng biết từ bao giờ, mình nhận ra nhà mình không thể thiếu đi tiếng kêu của nó mỗi ngày. Nó làm cho mình hiểu ra kiểu tình cảm của lũ mèo đôi khi không lộ liễu và khoe khoang như lũ chó. Có khi là dụi lấy dụi để vào chân mình chỉ là muốn lân la nằm lên đùi mình cho ấm, nhưng có khi là ngồi ị một đống ở xa nhưng cứ ngó ngó mình. Có lần cho nó ăn da gà rang - món khoái khẩu của nó sau cá, nó ngước nhìn mình như kiểu nếu biết nói, nó đã nói là “tui cám ơn nha 😚”. Lúc đó, hẳn không phải là ánh mắt của một con mèo nữa 😔 Mỗi lần cả nhà mà đi vắng về là nó sán đến, dụi dụi kiểu nhớ nhung, đi ngủ rồi mà nó cứ ngồi im như tượng nhìn vào trong phòng kiểu như sợ lại bị mọi người bỏ rơi lần nữa 😞 Mình cảm nhận được tình cảm nó dành cho mình và chắc chắn nó cũng hiểu mình yêu quý nó như thế nào.
  Mấy năm gần đây nó bỗng kêu nhiều bất thường, chợt nhận ra là nó đã xuất hiện trong cuộc đời mình 10 năm có lẻ. Tìm hiểu thì thấy 8 tuổi đã được coi là mèo già, một tuổi mèo bằng 7 tuổi người, tính ra thì già thật. Nó kêu nhiều, vừa ăn xong cũng đã kêu như kiểu đói ăn, chắc nó cũng giống người già, bị lú lẫn, vừa ăn xong lại bảo tao chưa được ăn í 😭 rồi lông má đùi trong thì rụng tơi tả, trình nhảy nhót cũng kém hẳn, có lần nhảy thế nào còn rơi cả vào bồn nước trong nhà kho, không cứu kịp chắc die luôn từ hôm đó. Nó ngủ nhiều hơn xưa, nhà quay hướng tây, sáng thấy ngủ sân thượng, chiều lại thấy mò ra giàn mướp ngoài vườn ngủ cho mát, ngủ quên ngày đoạn tháng, quên cả ăn, đồ ăn thì toàn gọi con mèo hàng xóm sang ăn hộ. Trước đây là đêm cũng hay tham gia cái hội gào rú của xóm lắm nhưng giờ mệt rồi, chỉ nằm nhà thôi 😭
  Tuần này về, vừa dừng cái xe ở sân là bác mình đã phải thông báo luôn là mèo ốm nặng cho mình đỡ shock 😭 Nó nằm đầu ngẹo sang cả một bên, thấy mình cái, nó dặt dẹo bước đi, dụi đầu vào chân mình, mắt toàn nước kiểu tao ốm lắm rồi 😭 😭 Đến cả 2 món khoái khẩu nhất nó cũng bỏ rồi, chỉ liếm láp được ít sữa thôi. Mình thương nó lắm mà cảm thấy bất lực, rồi cũng phải đi làm chứ có ở nhà đâu, chẳng biết chăm kiểu gì, chẳng biết làm thế nào để níu giữ nó ở thế giới này với mình. Già thật nhưng mình chưa bao giờ nghĩ đến ngày nó ra đi cả, nó phải sống được chục năm nữa chứ, con mèo nhà bác Hải Tam 23 tuổi rồi, rồi con mèo già nhất thế giới 36 tuổi cơ mà 😭 😭 😭 Mất nó chắc giống như mất đi một người thân trong gia đình vậy. Tình cảm này chắc chỉ người yêu động vật và gắn bó lâu mới hiểu được. Mình hay xem mấy chương trình Pet ở kênh Animal Planet, có ông trông bặm trợn, xăm trổ đầy mình mà cũng khóc như một đứa trẻ lúc con chó già bị mù và qua đời. Trước hay nghĩ khi nào có điều kiện sẽ nuôi thêm 1 em Husky, 1 em Corgi và 1 em mèo nữa. Nhưng mình nghĩ chắc mình sẽ chẳng nuôi thêm con gì nữa, thà không có gì để mất còn đỡ đau hơn là mất đi cái mình đang có 😭😭
  Nhưng nghĩ lại, mình thấy nó đã có một kiếp sống đủ đầy và được yêu thương, chắc vậy là trọn vẹn rồi. Người hay vật thì cũng chỉ cần thế thôi mà! Hi vọng nó đã có một kiếp làm mèo vui vẻ. Nếu còn có kiếp sau, và nếu may mắn gặp lại nhau, hy vọng cả mình và nó đều vẫn được yêu thương như trong kiếp này 😢😢



Comments

  1. mình thích đọc blog của bạn nhưng dạo này bạn ít viết quá

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chào bạn! Cảm ơn bạn đã đọc blog của mình ^^ Mình vẫn cố gắng viết nhiều cho cảm xúc đỡ bị chai nhưng mà bị lười bạn ah =((

      Delete

Post a Comment

Popular posts from this blog

Thi tuyển vào Honda Việt Nam

...8 Feb 2012... Uh thì lại đi phỏng vấn! Cái việc này chẳng còn gì là mới mẻ và thú vị nữa rồi, đã bị mình cho vào hàng nhàm chán vì đã diễn đi diễn lại 1 vở như thế, thử hỏi sao không chán??! Mặc dù mỗi lần diễn cũng khác nhau, với 1 "Hội đồng BGK" khác nhau. Cơ mà vẫn thấy chán! Chẳng biết với mình cái gì mới là thú vị nữa??! ;"( Nhưng lần này đáng nhớ vì chính những chi tiết khác nhau ấy! ;"D Cả đêm trằn trọc, thỉnh thoảng lại thức. Không phải hồi hộp gì! Đi pv đã chính thức bị mình gắn mác nhàm chán rồi mà. Tại con cháu nó đạp kinh wá! Hix. Chốc chốc lại phải giành giật cái chăn, không thì cũng vì lạnh wá mà tỉnh giấc! Nhưng thế cũng may, 5h đã dậy, không thì cú đêm ngủ ngày như mình tiếp diễn cái truyền thống mọi hôm 11 rưỡi mới dậy thì lúc đấy chỉ còn nước... ngủ tiếp thoai! ;"D 6h40 có mặt ở TLNN, gửi xe...

Câu chuyện về những cái tên

  Nghe cái title cứ như kiểu mình sắp chép lại cái truyện ngụ ngôn mà các loài cây kéo nhau lên trời xin đặt tên :v. Cơ mà không phải. Chả là hôm nay về muộn, đáng lẽ ra đi tắm thì e phòng bên lại bảo cho e í tắm trước nên là phải đợi. Mà đợi thì không ngồi không được! Mặc dù đã xơi cái bánh cuộn trà xanh rồi nhưng lại thèm cái gì mặn mặn, nhìn tủ lạnh toàn sữa với sữa chua mà chán quá, nhớ ra hôm qua vào Ocean mart có mua 1 hộp mì tôm mới của Vifon, cái gì mà lẩu tôm Yum, thế mà ăn chán v~, thích mỗi cái mì tôm chua cay mà có gói soup màu xanh. Tự nhiên lại nhớ canteen YEVN, các cô toàn chôm gói muối này từ các thực khách ăn mì tôm ở đó buổi sáng để cho vào túi xoài, táo, cóc xanh bán cho đắt khách. Vì có gói muối này mà túi hoa quả có giá trị hơn hẳn. Nhớ hội ăn vặt, thế mà cũng xa được nửa năm trời rồi. Nhanh quá! Chắc tại ở chỗ mới chán nên càng nhớ chỗ cũ hơn =((.    Mà khổ, không viết thì thôi, cứ viết là...lạc đề, cứ toàn lan man than thở những cái chả liên quan...

Đi bụi ở Myanmar (Burma)

  Kể ra thì lại bảo năm mới năm me nói chuyện những chuyến đi của năm cũ 😁, nhưng với mình những chuyến đi bụi luôn mới và mỗi khi đầu óc trống rỗng vô tình chạm vào những thước phim ấy thì nó lại hiện lên sống động như vừa mới hôm qua thôi vậy. Năm 2016 mình đã chẳng đi nhiều lắm, có mỗi tháng 4 đi Lý Sơn. Lý Sơn là đảo đẹp và hùng vĩ về cả đất trời và nước non, nhất trong số các đảo mình đã trôi dạt tới. Nhưng chuyến đi đáng nhớ đến nỗi mình sẽ còn kể lể dài dài là Burma hồi tháng 10.    Biết nói thế nào nhỉ, với một đứa dành hết tình yêu cho những vùng đất mới như mình, mà lại không có nhiều xèng (luôn luôn đúng! mà xin phép là cái mở ngoặc này hơi dài vì mình lại lan man sang một topic khác cũng khá liên quan đến chuyện đi bụi, đó là đi bụi thì có cần tiền không? Mình đã đọc ti tỉ bài viết của các blogger về chủ đề này, đa phần đều bảo đi bụi không cần nhiều tiền?!! Cơ mà chữ "nhiều" ở đây có vẻ là hơi bị rộng nhỉ 😁 Đúng là với dân đi bụi như mình, luôn tối thiểu...