Skip to main content

Lỡ nhịp một bước chân...

    Mấy hôm nay trời đã vào thu thật sự, hết mưa phùn, trời nắng nhẹ, thời tiết mát mẻ, không nóng không lạnh. Phải chăng thực sự mình yêu mùa thu?? chứ chẳng phải mùa hè gay gắt?? Chả biết nữa, giờ yêu với không yêu lẫn lộn, nhiều lúc chính mình cũng thấy mông mang...


...Mà thôi, nghĩ ngợi làm gì, ai chả yêu cái thời tiết này :P...



( 5h45- đang ngồi ì ở công ty, nãy không có tí cảm xúc nào để viết vì sếp ngồi ị ở đầu bàn, may quá sếp hôm nay chim cút sớm, cảm xúc mình lại dạt dào hè hè)

  
  "Sẽ có thiên thần thay anh yêu em" - cái tên truyện ngôn tình mình biết từ lâu rồi. Nhưng trước giờ mình không có hứng thú với truyện ngôn tình Trung Quốc. Mình nghĩ nó sẽ rất ướt át và quan trọng là đọc chỉ có mục đích duy nhất là giải trí, không được tí hữu ích nào. Nhưng mà hôm lang thang trên mạng lại thấy lại cái tên truyện, nổi hứng đọc. Kể với một đứa bạn, thế là nó tặng luôn cho mình!^^
  Thực ra mới đọc hết có nửa quyển, nhưng tại đã đọc qua nội dung trước nên mình đã biết nó kết thúc thế nào. Cảm nhận chung là ngôn tình đúng là ướt át thật, vì nữ chính khóc suốt, nhưng nó chưa đủ làm cho độc giả như mình khóc theo. Hết nửa quyển rồi mà mình cũng không có cảm xúc gì lắm, phải chăng tình cảm của mình đã chai sạn. Mấy câu sướt mướt, hành động sướt mướt cũng dễ dàng làm mình lướt qua!
  Thế nhưng, nó làm cho mình nhận ra, không một ai trên đời này không vướng vào nợ nần =)). Nợ thứ cân đo đong đếm được như tiền thì còn dễ trả, chứ nợ tình thì khó trả lắm! thật sự khó trả lắm! Nợ đấy, biết nợ bao nhiêu? biết trả bao nhiêu là vừa đủ? trả quá lên một chút có sao không? Mình lúc nào cũng tỏ ra bất cần, có thể ít nói những lời cảm ơn thật sự nhưng từ đáy lòng, mình biết ơn những người mình đang nợ tình rất nhiều!

  Có khi trong cả một đám người lố nhố, nhộn nhạo, có một người chịu nói chuyện với mình, nói những câu khiến mình bớt chán nản, thế là mình cảm ơn lắm rồi, dù không biết mục đích thực sự là gì. Biết trả ơn thế nào? Tớ chỉ muốn lúc nào cậu cũng vui vẻ! Mong là vậy!
 - Tớ chán lắm rồi, tớ muốn nghỉ việc! tớ không muốn mang mác thư ký, nghe cái chức thư ký thật là ngu đần! làm việc chả có chuyên môn gì cả! Không biết sau sang chỗ khác tớ biết ghi kinh nghiệm thế nào đây!
 - Bình tĩnh nào! đừng lo, sao lại là không làm được gì. Cậu cứ ghi có thể làm được mọi việc!
 - *Ngẩn người* ừ nhỉ, cũng đúng!^^
Cảm ơn cậu vì câu nói đó! Nhờ thỉnh thoảng nhớ đến nó mà tớ trụ được ở đây đến tận giờ phút này đấy!

Có đứa bạn, chỉ vì sự ích kỷ, nhỏ nhen của mình mà lạnh lùng với nhau cả năm trời! rồi chả hiểu sao sau đó lại nói chuyện với nhau. Mình nợ bạn ấy một lời xin lỗi. Nhưng sao thốt ra câu xin lỗi khó khăn quá!

Mình nợ em mình! nhiều lúc thấy mình may mắn hơn nó, được ra ngoài, đi đây đi đó, học giỏi hơn nó, có nhiều cơ hội hơn nó. Mình vẫn cảm thấy có lỗi cái lần ở trong Miền Nam, nó bảo muốn đi chơi cùng mình mà mình không cho nó đi.

Mình nợ ông sếp béo ị của mình một lời cảm ơn. Trong cái lần nhộn nhạo ấy, sau khi chẳng ai chịu nhận mình thì ông ý đã nhặt mình vào phòng, cũng chẳng biết tại sao nữa. Thôi thì nợ, chắc chắn khi nào ra đi em sẽ trả =))

Dạo này thấy bạn bè cưới nhiều! Mình cũng muốn cưới, muốn mặc váy cưới, muốn chụp ảnh cưới...muốn có ai đó yêu mình, quan tâm đến mình, khiến mình hạnh phúc đến phát khóc giống như trong ngôn tình!^^ Muốn xin lỗi mấy bạn định tán mình, xin lỗi vì đã làm ngơ, đã nói những lời quá đáng! Tớ bắt đầu thấy hối hận rồi!

Phải chăng mình đã lỡ nhịp một bước chân??!

Comments

Popular posts from this blog

Thi tuyển vào Honda Việt Nam

...8 Feb 2012... Uh thì lại đi phỏng vấn! Cái việc này chẳng còn gì là mới mẻ và thú vị nữa rồi, đã bị mình cho vào hàng nhàm chán vì đã diễn đi diễn lại 1 vở như thế, thử hỏi sao không chán??! Mặc dù mỗi lần diễn cũng khác nhau, với 1 "Hội đồng BGK" khác nhau. Cơ mà vẫn thấy chán! Chẳng biết với mình cái gì mới là thú vị nữa??! ;"( Nhưng lần này đáng nhớ vì chính những chi tiết khác nhau ấy! ;"D Cả đêm trằn trọc, thỉnh thoảng lại thức. Không phải hồi hộp gì! Đi pv đã chính thức bị mình gắn mác nhàm chán rồi mà. Tại con cháu nó đạp kinh wá! Hix. Chốc chốc lại phải giành giật cái chăn, không thì cũng vì lạnh wá mà tỉnh giấc! Nhưng thế cũng may, 5h đã dậy, không thì cú đêm ngủ ngày như mình tiếp diễn cái truyền thống mọi hôm 11 rưỡi mới dậy thì lúc đấy chỉ còn nước... ngủ tiếp thoai! ;"D 6h40 có mặt ở TLNN, gửi xe...

Đã từng...

Vũ ơi! Đã 2 ngày từ hôm tớ thấy cậu up ảnh cưới trên Zalo. T ớ  không dùng Zalo như mạng xã hội, t ớ  chỉ dùng nó chủ yếu để làm việc. Nhưng như một thói quen, thỉnh thoảng lắm t ớ  lại lướt new feed và nghĩ không biết c ậu  có up cái status mới nào không? Hôm ấy cũng vậy, thậm chí còn chưa nghĩ xong thì t ớ  đã thấy tấm ảnh của c ậu  rồi. T ớ  lặng người, t ớ  đứng hình và thấy lạnh người một chút. Thật là t ớ  không biết diễn tả cảm xúc lúc đó như nào, vì t ớ  chưa bao giờ trải qua cảm xúc này trước đây. Nó giống như một sự xác nhận là t ớ  không thể làm phiền c ậu  thêm một chút nào nữa. Nó dập tắt cái hy vọng mỗi ngày của t ớ  là c ậu  sẽ lại nói chuyện với t ớ  như trước đây, rằng c ậu  vẫn available ngoài kia, chờ đợi t ớ  vô điều kiện. T ớ  vẫn biết điều đó là không thể, mình quá trẻ con, nhưng t ớ  vẫn cứ thích huyễn hoặc mình như thế. T ớ  biết, trong chuyện này, người sai là ...

Câu chuyện về những cái tên

  Nghe cái title cứ như kiểu mình sắp chép lại cái truyện ngụ ngôn mà các loài cây kéo nhau lên trời xin đặt tên :v. Cơ mà không phải. Chả là hôm nay về muộn, đáng lẽ ra đi tắm thì e phòng bên lại bảo cho e í tắm trước nên là phải đợi. Mà đợi thì không ngồi không được! Mặc dù đã xơi cái bánh cuộn trà xanh rồi nhưng lại thèm cái gì mặn mặn, nhìn tủ lạnh toàn sữa với sữa chua mà chán quá, nhớ ra hôm qua vào Ocean mart có mua 1 hộp mì tôm mới của Vifon, cái gì mà lẩu tôm Yum, thế mà ăn chán v~, thích mỗi cái mì tôm chua cay mà có gói soup màu xanh. Tự nhiên lại nhớ canteen YEVN, các cô toàn chôm gói muối này từ các thực khách ăn mì tôm ở đó buổi sáng để cho vào túi xoài, táo, cóc xanh bán cho đắt khách. Vì có gói muối này mà túi hoa quả có giá trị hơn hẳn. Nhớ hội ăn vặt, thế mà cũng xa được nửa năm trời rồi. Nhanh quá! Chắc tại ở chỗ mới chán nên càng nhớ chỗ cũ hơn =((.    Mà khổ, không viết thì thôi, cứ viết là...lạc đề, cứ toàn lan man than thở những cái chả liên quan...