Skip to main content

Tháng 5 - cần lắm một cơn mưa

  Tháng 5 đến trong những cơn gió phơn quen thuộc, trong cái nóng hầm hập không mong chờ gì hơn là những cơn bão giông đến, cuốn phăng đi cái không khí ngột ngạt này.
  Tháng 5 đến cũng là mùa chia tay thời học sinh sắp đến, trên fb đã thấy thằng em rục rịch lưu bút. Chúng nó giờ là fải feeling trên fb, tag nhau vào cái đã, rồi viết ở đâu mới viết, khéo trong lưu bút lại được mỗi cái link đến note trên fb í ^^ Đang ngồi dọn dẹp cái folder 80Gb ảnh, đến đoạn ảnh chia tay giảng đường mà nhớ nhung muốn khóc (thực sự là mắt đã rưng rưng rồi). Nhớ cái thời đi học mà nhiều lúc muốn quay lại quá chừng. Cơ mà nghĩ đến cái kỳ học 9 môn, cuối kỳ học không xuể mà đi thi thì lai không muốn quay lại tí nào ^^ !
  Tháng 5 cũng tức là gần 3 tháng rồi không viết. Cơ bản là cũng chả có gì mới. Thật buồn khi thỉnh thoảng vào blog xem lượt view, đến nửa là vào đọc bài "thi tuyển Honda"!! @@, mấy bài viết đi bụi thì hầu như là bị "phủ đầy bụi", chả ai đọc, chả ai quan tâm, chả ai hỏi han gì. Hix, buồn nhỉ! Chắc vì thông tin ở những nơi khác nhiều quá rồi. Thiếu động lực để viết về Mộc Châu, Hà Giang, Miền Tây quá >"<
  Tháng 5, thế là làm ở "chỗ mới" này được 10 tháng rồi. Những 10 tháng cơ đấy! không ngờ mình trụ được đến tận bây giờ, sau mấy vụ bèo dạt mây trôi. 10 tháng với nhiều biến cố, và mình vẫn không cảm thấy mình là một phần của họ, không biết lấy cái gì ra để làm động lực cố gắng và cống hiến.
  Tháng 5, tức là 14 tháng từ lúc nhất quyết phải thay đổi, phải làm cái gì đó mới. Nhưng hiện tại thì có những ngày mình thực sự cảm thấy bế tắc khi nghĩ hoài, nghĩ mãi mà chưa biết phải làm thế nào, phải đi đâu, nhiều lúc thấy mình trôi đi vô định. Bất lực! có thể cảm giác gần như người cụt tay, cụt chân không làm được gì. Mình không muốn sống nhàm chán như thế này nữa!  Cứ phải xu nịnh, huyễn hoặc bản thân là chăm chỉ đi làm đi, kiếm tiền đi, để mà còn đi đây đi đó. Cơ mà mình nhận ra những chuyến đi chỉ làm mình vui một lúc, rồi lại rơi vào trạng thái chán nản triền miên khi trở về :(
  Tháng 5, mình vẫn lười và lề mề như cũ. Vẫn lề mề chưa chọn xong ảnh để đi test Shutterstock. Một phần vì sợ bị trượt.
  Tháng 5, không muốn đi học cao học một tí nào, vừa tốn tiền, tốn thời gian, tốn công sức, xong rồi học chỉ vì cái bằng, chưa biết mục đích cụ thể là cái quái gì. Mình muốn đi học lại Tiếng Anh ghê gớm, chả biết sao mình vẫn yêu Tiếng Anh đến thế, sau ngần ấy thời gian bỏ bê. Hôm nọ có một chị Tây lên tìm lễ tân để thuê căn hộ, cũng chả hiểu hết chị ấy nói nhưng mà nghe được rent department, thế mà cũng chả nói được câu nào, muốn nói là t sẽ dẫn m đến phòng lễ tân nhé, thế mà cũng không nhớ được từ receptionist nữa, chỉ biết bảo follow me, rồi rặn mãi mới được một câu lúc kéo được chị ý đến phòng lễ tân là You can ask some informations in here, mà nghe chừng chị ý không hiểu gì :(
  Tháng 5, khóa fb để tĩnh tâm suy nghĩ, dù biết có thể nghĩ chưa ra
  Tháng 5, tức là còn 3 tháng nữa thì đi Sing
  Tháng 5, thấy mình càng ngày càng nhạt, càng khô, càng lười biếng
  Tháng 5, Mình cần lắm "một cơn mưa" =(((


Comments

  1. Actually, I know your blog when I searched Honda job interview experiences. Thank you very much for your sharing. I find you are the girl with a beautiful mind, and I read some your notes more :))
    Want to say: wish you all the best ^^ !

    ReplyDelete
    Replies
    1. Thank you so much for giving the praises and wishes to me!^^

      Delete

Post a Comment

Popular posts from this blog

Thi tuyển vào Honda Việt Nam

...8 Feb 2012... Uh thì lại đi phỏng vấn! Cái việc này chẳng còn gì là mới mẻ và thú vị nữa rồi, đã bị mình cho vào hàng nhàm chán vì đã diễn đi diễn lại 1 vở như thế, thử hỏi sao không chán??! Mặc dù mỗi lần diễn cũng khác nhau, với 1 "Hội đồng BGK" khác nhau. Cơ mà vẫn thấy chán! Chẳng biết với mình cái gì mới là thú vị nữa??! ;"( Nhưng lần này đáng nhớ vì chính những chi tiết khác nhau ấy! ;"D Cả đêm trằn trọc, thỉnh thoảng lại thức. Không phải hồi hộp gì! Đi pv đã chính thức bị mình gắn mác nhàm chán rồi mà. Tại con cháu nó đạp kinh wá! Hix. Chốc chốc lại phải giành giật cái chăn, không thì cũng vì lạnh wá mà tỉnh giấc! Nhưng thế cũng may, 5h đã dậy, không thì cú đêm ngủ ngày như mình tiếp diễn cái truyền thống mọi hôm 11 rưỡi mới dậy thì lúc đấy chỉ còn nước... ngủ tiếp thoai! ;"D 6h40 có mặt ở TLNN, gửi xe...

Đã từng...

Vũ ơi! Đã 2 ngày từ hôm tớ thấy cậu up ảnh cưới trên Zalo. T ớ  không dùng Zalo như mạng xã hội, t ớ  chỉ dùng nó chủ yếu để làm việc. Nhưng như một thói quen, thỉnh thoảng lắm t ớ  lại lướt new feed và nghĩ không biết c ậu  có up cái status mới nào không? Hôm ấy cũng vậy, thậm chí còn chưa nghĩ xong thì t ớ  đã thấy tấm ảnh của c ậu  rồi. T ớ  lặng người, t ớ  đứng hình và thấy lạnh người một chút. Thật là t ớ  không biết diễn tả cảm xúc lúc đó như nào, vì t ớ  chưa bao giờ trải qua cảm xúc này trước đây. Nó giống như một sự xác nhận là t ớ  không thể làm phiền c ậu  thêm một chút nào nữa. Nó dập tắt cái hy vọng mỗi ngày của t ớ  là c ậu  sẽ lại nói chuyện với t ớ  như trước đây, rằng c ậu  vẫn available ngoài kia, chờ đợi t ớ  vô điều kiện. T ớ  vẫn biết điều đó là không thể, mình quá trẻ con, nhưng t ớ  vẫn cứ thích huyễn hoặc mình như thế. T ớ  biết, trong chuyện này, người sai là ...

Vấn vương! Hà Nội!

Mình! Sắp xa Hà Nội rồi :..( Vậy là 12 năm gắn bó với một mảnh đất! Đủ bao buồn vui và chẳng hề thiếu bất kì một cung bậc cảm xúc, với mình là một khoảng thời gian quá dài và thật là mình chưa hề chuẩn bị cho lời tạm biệt! Bao giờ cũng vậy, xa thơm gần thối mà, lúc ở thì ưỡn ẹo chê ỏng chê eo: nào là bụi bặm tắc đường, nào là bon chen nghiệt ngã, đến lúc sắp xa rồi thì lại luyến tiếc! Thực sự là mình còn nhiều tiếc nuối quá! Dù biết là chẳng nên nhưng không biết phải làm sao để kìm nén cái cảm xúc không có nhiều mặt tích cực này lại. Hàng ngày thì cứ cuốn vào công cuộc cơm áo gạo tiền, với stress, với deadline, với những người mà ta không ưng, những trouble mà ta phải đối mặt. Nhưng hôm nay, tách mình ra khỏi cái guồng quay ấy, chợt thấy Hà Nội sao mà thân thương đến thế! Mình đã từng hùng hồn kì thị con bạn vì nó cứ kêu nó nhớ Hà Nội, mình thì bảo Hà Nội có móe gì đâu mà nhớ! Vậy mà vào giây phút sắp chia tay này, mình thấy mình còn yếu mềm hơn cả nó! Dù nhà chẳng xa Hà Nội đ...