Skip to main content

Những ngày chậm...đầu hè...nắng...gió

   Có thể là do ảnh hưởng của biến đổi khí hậu, mùa đông ngày càng ngắn lại, mùa hè ngày càng dài ra ở những nước nhiệt đới như Việt Nam. Nhưng mình thích í! Biết là không đúng đắn tí nào cơ mà đừng cấm một đứa yêu mùa hè như mình nhắm mắt, hít hà và cảm nhận :*>
   Năm nay công ty mới "cho" nghỉ tết 15 ngày, 9 ngày là quy định, 6 ngày bị trừ vào phép. Lúc đầu cũng ấm ức lắm, mất toi 6 ngày phép thì còn đi đâu nữa ...oa oa... Cơ mà đã về nhà rồi thì chẳng muốn đi đâu nữa, chỉ muốn bước lơ đễnh ra sau nhà, bất chợt gặp hương hoa bưởi, cứ nhắm mắt ngửi cái mùi dịu dàng ấy quyện với không khí đầu hè, vừa lạ vừa quen mà chẳng thể nghĩ ra. Mãi đến lúc bác bảo: " Bưởi bắt đầu ra nhiều hoa quá" thì mới sực: "Ah, thì ra là tại hương bưởi chợt làm mình xuyến xao"
   Đầu hè lúc nào cũng có những cảm xúc thật lạ! Dịu dàng, nhẹ bẫng và yêu đời. Sáng mở mắt ra đã gặp ánh nắng, cứ làm cho mình nhớ cái hình ảnh hồi bé, hồi còn ở nhà cũ, nhà hướng đông, sáng nắng chói chang, bác thả cái rèm nan trước cửa nhà, nắng tí tách, luồn lách qua những nan tre; mình đầu tóc bù xù, ngái ngủ, ngồi gặm cái bánh mình mới được nướng trong bếp than củi nhìn nắng. Ôi! tự nhiên nhớ da diết cái khoảnh khắc, những ngày có nắng ấy!
   Sống trong những ngày trôi chậm lên kế hoạch cho những ngày trôi nhanh! Chắc mình sinh ra vào năm đi (chuẩn rồi ^^), ngày lập kế hoạch và giờ mải mê rong chơi. Mới đọc "Nếu biết trăm năm là hữu hạn" của Phạm Lữ Ân có đoạn thế này: "...Ở đâu đó ngoài kia là những người có thể giống ta. Ở đâu đó ngoài kia là những người có thể rất khác ta. Có người ưa tụ tập với bạn bè. Có người mải mê rong chơi. Có người chỉ thích nằm nhà để đọc sách. Có người say công nghệ cao. Có người mê đồ cổ. Có người phải đi thật xa đến tận cùng thế giới thì mới thỏa nguyện. Có người chỉ cần mỗi ngày bước vào khu vườn rậm rạp sau nhà, tìm thấy một vạt nấm mối mới mọc sau mưa hay một quả trứng gà tình cờ lạc trong vạt cỏ là đủ thỏa nguyện rồi..." thấy mình của hiện tại đúng là kiểu người phải đi đến tận cùng của thế giới thì mới thỏa nguyện ^^*. Đã kiếm được cái vé đi Miền Tây tháng 4, thực hiện cái hành trình hơn năm trời ấp ủ, rồi delay, rồi nọ kia. Nhiều lúc tự hỏi tại sao mình cứ thích đi thế? Bao giờ mình sẽ từ bỏ chủ nghĩa xê dịch?? Chẳng biết nữa, chỉ biết mình muốn sống cho mình ở hiện tại, muốn làm những thứ mình thích để sau này không phải thấy hối tiếc với chính mình. Thỉnh thoảng vẫn tưởng tượng ra cái viễn cảnh khi về già, cơ mà vẫn còn khỏe, mình sẽ vẫn tiết kiệm tiền, ngao du đây đó hehe. Hoặc cũng có thể lắm, vài năm nữa thôi thì mình đã có sở thích khác rồi, chẳng hạn như đi hái nấm sau nhà như ai đấy trên kia chẳng hạn :D
   Lớn lên, đi làm và thấy mỗi người có một thái độ đi làm khác nhau: một số rất ít đi làm vì đam mê với công việc mình chọn, không phải vì trách nhiệm, càng không phải vì tiền. Họ đi làm vì thích! thế thôi! cũng như bạn chỉ thích ngao du đây đó vậy! Bạn phải đi tận phương trời xa mới thỏa mãn, họ thì công việc chính là thiên đường rồi, phải đi đâu làm chi cho mỏi mệt nữa. Một số ít khác thì đi làm vì trách nhiệm, tận tụy với công việc cũng vì 2 chữ trách nhiệm: với tổ chức, với gia đình, với chính bản thân họ. Có thể không thích đâu nhưng họ cũng làm hết sức mình. Còn loại phổ biến nhất là đi làm vì tiền: ra trường đi làm tích tiền xây nhà, xây tổ ấm nhỏ, sinh vài con chim sâu rồi lại còng lưng kiếm tiền nuôi nó lớn, cho nó đi học, tiết kiệm tiền xin việc cho nó, nó lại đi xây cái tổ mới cho riêng nó rồi bay đi, lúc đó còn trơ 1 mình hoặc 2 mình ngồi tặc lưỡi :"Âu cũng là cái kiếp nợ đồng lần". Cũng có những người đi làm kiếm tiền để thực hiện những giấc mơ: đi du học, đi đến tận cùng của thế giới (mình *^^*), hay kiếm tiền để quay lại với công việc mình đam mê. Ngẫm lại thì cũng có cách kiếm tiền nào là sai đâu, mà sai hay đúng thì cũng chỉ là góc nhìn khác nhau của mỗi người khác nhau. Mà thôi, sống kiểu nào thì sống nhưng hãy đừng chỉ là tồn tại!

   *Thỉnh thoảng lải nhải...để biết mình vẫn còn đang SỐNG...*  

   

Comments

Popular posts from this blog

Thi tuyển vào Honda Việt Nam

...8 Feb 2012... Uh thì lại đi phỏng vấn! Cái việc này chẳng còn gì là mới mẻ và thú vị nữa rồi, đã bị mình cho vào hàng nhàm chán vì đã diễn đi diễn lại 1 vở như thế, thử hỏi sao không chán??! Mặc dù mỗi lần diễn cũng khác nhau, với 1 "Hội đồng BGK" khác nhau. Cơ mà vẫn thấy chán! Chẳng biết với mình cái gì mới là thú vị nữa??! ;"( Nhưng lần này đáng nhớ vì chính những chi tiết khác nhau ấy! ;"D Cả đêm trằn trọc, thỉnh thoảng lại thức. Không phải hồi hộp gì! Đi pv đã chính thức bị mình gắn mác nhàm chán rồi mà. Tại con cháu nó đạp kinh wá! Hix. Chốc chốc lại phải giành giật cái chăn, không thì cũng vì lạnh wá mà tỉnh giấc! Nhưng thế cũng may, 5h đã dậy, không thì cú đêm ngủ ngày như mình tiếp diễn cái truyền thống mọi hôm 11 rưỡi mới dậy thì lúc đấy chỉ còn nước... ngủ tiếp thoai! ;"D 6h40 có mặt ở TLNN, gửi xe...

Câu chuyện về những cái tên

  Nghe cái title cứ như kiểu mình sắp chép lại cái truyện ngụ ngôn mà các loài cây kéo nhau lên trời xin đặt tên :v. Cơ mà không phải. Chả là hôm nay về muộn, đáng lẽ ra đi tắm thì e phòng bên lại bảo cho e í tắm trước nên là phải đợi. Mà đợi thì không ngồi không được! Mặc dù đã xơi cái bánh cuộn trà xanh rồi nhưng lại thèm cái gì mặn mặn, nhìn tủ lạnh toàn sữa với sữa chua mà chán quá, nhớ ra hôm qua vào Ocean mart có mua 1 hộp mì tôm mới của Vifon, cái gì mà lẩu tôm Yum, thế mà ăn chán v~, thích mỗi cái mì tôm chua cay mà có gói soup màu xanh. Tự nhiên lại nhớ canteen YEVN, các cô toàn chôm gói muối này từ các thực khách ăn mì tôm ở đó buổi sáng để cho vào túi xoài, táo, cóc xanh bán cho đắt khách. Vì có gói muối này mà túi hoa quả có giá trị hơn hẳn. Nhớ hội ăn vặt, thế mà cũng xa được nửa năm trời rồi. Nhanh quá! Chắc tại ở chỗ mới chán nên càng nhớ chỗ cũ hơn =((.    Mà khổ, không viết thì thôi, cứ viết là...lạc đề, cứ toàn lan man than thở những cái chả liên quan...

Đã từng...

Vũ ơi! Đã 2 ngày từ hôm tớ thấy cậu up ảnh cưới trên Zalo. T ớ  không dùng Zalo như mạng xã hội, t ớ  chỉ dùng nó chủ yếu để làm việc. Nhưng như một thói quen, thỉnh thoảng lắm t ớ  lại lướt new feed và nghĩ không biết c ậu  có up cái status mới nào không? Hôm ấy cũng vậy, thậm chí còn chưa nghĩ xong thì t ớ  đã thấy tấm ảnh của c ậu  rồi. T ớ  lặng người, t ớ  đứng hình và thấy lạnh người một chút. Thật là t ớ  không biết diễn tả cảm xúc lúc đó như nào, vì t ớ  chưa bao giờ trải qua cảm xúc này trước đây. Nó giống như một sự xác nhận là t ớ  không thể làm phiền c ậu  thêm một chút nào nữa. Nó dập tắt cái hy vọng mỗi ngày của t ớ  là c ậu  sẽ lại nói chuyện với t ớ  như trước đây, rằng c ậu  vẫn available ngoài kia, chờ đợi t ớ  vô điều kiện. T ớ  vẫn biết điều đó là không thể, mình quá trẻ con, nhưng t ớ  vẫn cứ thích huyễn hoặc mình như thế. T ớ  biết, trong chuyện này, người sai là ...