Skip to main content

Sống nhạt!

Mấy hôm nay trời mưa nhiều! làm cho thời tiết dễ chịu thật đấy! nhưng sao chả giống mưa giông mùa hạ gì cả??!! Mưa lạnh cứ như thể đầu đông vậy! Mà nói thật nhé,cứ nghĩ đến mùa đông là thấy buồn! Sao mình ghét mùa đông đến vậy!! không mặt trời, không nắng vàng, không bầu trời xanh -->u ám! Hôm nay cũng là Lập thu rồi. Vậy là một mùa hè nữa lại sắp qua đi. Làm thế nào để sống sót và thức dậy vào lúc 5.30 mỗi sáng đây?! Mùa đông ngủ rồi thì chỉ muốn chết luôn trong chăn, để đỡ phải dậy, đỡ phải táp mặt vào những cơn gió buốt, đỡ phải vội vàng trên con đường dài…
Nhiều lúc tự nghĩ, mùa đông này sẽ sắm thật nhiều khăn, mua thật nhiều giầy nhé!! Mà con người thật dễ thay đổi! Trước đây ghét khăn lắm mà h lại thix! Mình cũng chẳng hiểu nổi mình nữa…
Hôm nay đọc tin trên Yahoo, 1 thằng bé 18 tuổi, giết chết mẹ, suýt nữa thì bóp cổ chết cả em ruột! Sao mà thấy đau lòng! Tự nhiên muốn khóc! Liệu câu đời là bể khổ có sai?? Ông bố sẽ sống sao với cuộc đời không lành lặn. Quá nhiều ký ức đau thương. 1 trò chơi, chơi không hoàn hảo có thể chơi lại, 1 bản báo cáo có thể tẩy xóa, thêm chỗ nọ, chắp nối chỗ kia! Nhưng cuộc đời đã sống thì không thể sống lại được, không thể thay đổi những quyết định trong quá khứ. Mỗi ký ức đi qua sẽ hằn sâu vào trong tâm trí và dù là ký ức đẹp hay ký ức đau buồn đi chăng nữa thì cũng phải sống với nó trong cả phần đời còn lại! Cứ nói hãy quên đi mà sống nhưng có ai bày cho bạn cách làm thế nào để quên không? Khó lắm, nếu không muốn nói là không thể…
Dạo này lại gần như bị rơi vào trạng thái không có gì để cố gắng, không có gì để chờ đợi! Cố gắng để tạo ra niềm vui cho chính mình mà cuối cùng lại bị người khác vùi dập không thương tiếc! Một mình mình cố gắng thôi đâu có đủ, khi mà bên cạnh bạn là những con người dớ dẩn, dở hơi, muốn kéo bạn lại, cứ nhất định phải vơ lấy cây bút chì màu xám và gạch nguệch ngoạc lên bức tranh những ô cửa ngập nắng bạn đang hì hục vẽ. Thế thì phải làm sao? Vẽ lại bức tranh khác ư? Nhưng tôi chỉ có 1 cuộc đời thôi! Làm sao để xóa những mảng màu xám đáng ghét đó được! Khó lắm, nếu không muốn nói là không thể…
Chuyến đi của mình đã chính thức bị người khác làm cho đổ bể như thế! Không còn tý hứng thú nào nữa! Nếu chưa book vé, mình đã quyết định lại!!
Thấy bế tắc quá! Nhiều lúc thấy ghen tỵ vs người khác, vs những người cuộc sống trải đầy hoa hồng, có thể đi mọi nơi, làm mọi điều mình muốn mà không phải lo bất cứ điều gì; ghen tỵ vs cả những người không có suy nghĩ, nhìn cuộc sống bằng một màu nhờ nhờ, không âu lo, chẳng suy nghĩ, chẳng biết cố gắng!!! Uh, mà ghen tỵ là phải thôi, những kiểu người như thế chắc không quan tâm cuộc sống có vị gì như mình! Thật là nhạt nhẽo quá đi mất!
Chán đi làm kinh khủng!! Mình sợ cái sự đều đều kinh khủng khiếp! nó làm cho con người ta không còn biết sáng tạo là gì nữa! Lúc nào cũng trong tình trạng stand by. Có gì để mà mong chờ?
Cuộc sống này thật là ngột ngạt! Bao giờ mình có thể thoát ra được cái cuộc sống ngột ngạt và nhạt nhẽo này?

Comments

Popular posts from this blog

Thi tuyển vào Honda Việt Nam

...8 Feb 2012... Uh thì lại đi phỏng vấn! Cái việc này chẳng còn gì là mới mẻ và thú vị nữa rồi, đã bị mình cho vào hàng nhàm chán vì đã diễn đi diễn lại 1 vở như thế, thử hỏi sao không chán??! Mặc dù mỗi lần diễn cũng khác nhau, với 1 "Hội đồng BGK" khác nhau. Cơ mà vẫn thấy chán! Chẳng biết với mình cái gì mới là thú vị nữa??! ;"( Nhưng lần này đáng nhớ vì chính những chi tiết khác nhau ấy! ;"D Cả đêm trằn trọc, thỉnh thoảng lại thức. Không phải hồi hộp gì! Đi pv đã chính thức bị mình gắn mác nhàm chán rồi mà. Tại con cháu nó đạp kinh wá! Hix. Chốc chốc lại phải giành giật cái chăn, không thì cũng vì lạnh wá mà tỉnh giấc! Nhưng thế cũng may, 5h đã dậy, không thì cú đêm ngủ ngày như mình tiếp diễn cái truyền thống mọi hôm 11 rưỡi mới dậy thì lúc đấy chỉ còn nước... ngủ tiếp thoai! ;"D 6h40 có mặt ở TLNN, gửi xe...

Câu chuyện về những cái tên

  Nghe cái title cứ như kiểu mình sắp chép lại cái truyện ngụ ngôn mà các loài cây kéo nhau lên trời xin đặt tên :v. Cơ mà không phải. Chả là hôm nay về muộn, đáng lẽ ra đi tắm thì e phòng bên lại bảo cho e í tắm trước nên là phải đợi. Mà đợi thì không ngồi không được! Mặc dù đã xơi cái bánh cuộn trà xanh rồi nhưng lại thèm cái gì mặn mặn, nhìn tủ lạnh toàn sữa với sữa chua mà chán quá, nhớ ra hôm qua vào Ocean mart có mua 1 hộp mì tôm mới của Vifon, cái gì mà lẩu tôm Yum, thế mà ăn chán v~, thích mỗi cái mì tôm chua cay mà có gói soup màu xanh. Tự nhiên lại nhớ canteen YEVN, các cô toàn chôm gói muối này từ các thực khách ăn mì tôm ở đó buổi sáng để cho vào túi xoài, táo, cóc xanh bán cho đắt khách. Vì có gói muối này mà túi hoa quả có giá trị hơn hẳn. Nhớ hội ăn vặt, thế mà cũng xa được nửa năm trời rồi. Nhanh quá! Chắc tại ở chỗ mới chán nên càng nhớ chỗ cũ hơn =((.    Mà khổ, không viết thì thôi, cứ viết là...lạc đề, cứ toàn lan man than thở những cái chả liên quan...

Đi bụi ở Myanmar (Burma)

  Kể ra thì lại bảo năm mới năm me nói chuyện những chuyến đi của năm cũ 😁, nhưng với mình những chuyến đi bụi luôn mới và mỗi khi đầu óc trống rỗng vô tình chạm vào những thước phim ấy thì nó lại hiện lên sống động như vừa mới hôm qua thôi vậy. Năm 2016 mình đã chẳng đi nhiều lắm, có mỗi tháng 4 đi Lý Sơn. Lý Sơn là đảo đẹp và hùng vĩ về cả đất trời và nước non, nhất trong số các đảo mình đã trôi dạt tới. Nhưng chuyến đi đáng nhớ đến nỗi mình sẽ còn kể lể dài dài là Burma hồi tháng 10.    Biết nói thế nào nhỉ, với một đứa dành hết tình yêu cho những vùng đất mới như mình, mà lại không có nhiều xèng (luôn luôn đúng! mà xin phép là cái mở ngoặc này hơi dài vì mình lại lan man sang một topic khác cũng khá liên quan đến chuyện đi bụi, đó là đi bụi thì có cần tiền không? Mình đã đọc ti tỉ bài viết của các blogger về chủ đề này, đa phần đều bảo đi bụi không cần nhiều tiền?!! Cơ mà chữ "nhiều" ở đây có vẻ là hơi bị rộng nhỉ 😁 Đúng là với dân đi bụi như mình, luôn tối thiểu...