Mấy hôm nay trời mưa nhiều!
làm cho thời tiết dễ chịu thật đấy! nhưng sao chả giống mưa giông mùa hạ
gì cả??!! Mưa lạnh cứ như thể đầu đông vậy! Mà nói thật nhé,cứ nghĩ đến
mùa đông là thấy buồn! Sao mình ghét mùa đông đến vậy!! không mặt trời,
không nắng vàng, không bầu trời xanh -->u ám! Hôm nay cũng là Lập
thu rồi. Vậy là một mùa hè nữa lại sắp qua đi. Làm thế nào để sống sót
và thức dậy vào lúc 5.30 mỗi sáng đây?! Mùa đông ngủ rồi thì chỉ muốn
chết luôn trong chăn, để đỡ phải dậy, đỡ phải táp mặt vào những cơn gió
buốt, đỡ phải vội vàng trên con đường dài…
Nhiều lúc tự nghĩ, mùa đông này sẽ sắm thật nhiều khăn, mua thật nhiều giầy nhé!! Mà con người thật dễ thay đổi! Trước đây ghét khăn lắm mà h lại thix! Mình cũng chẳng hiểu nổi mình nữa…
Hôm nay đọc tin trên Yahoo, 1 thằng bé 18 tuổi, giết chết mẹ, suýt nữa thì bóp cổ chết cả em ruột! Sao mà thấy đau lòng! Tự nhiên muốn khóc! Liệu câu đời là bể khổ có sai?? Ông bố sẽ sống sao với cuộc đời không lành lặn. Quá nhiều ký ức đau thương. 1 trò chơi, chơi không hoàn hảo có thể chơi lại, 1 bản báo cáo có thể tẩy xóa, thêm chỗ nọ, chắp nối chỗ kia! Nhưng cuộc đời đã sống thì không thể sống lại được, không thể thay đổi những quyết định trong quá khứ. Mỗi ký ức đi qua sẽ hằn sâu vào trong tâm trí và dù là ký ức đẹp hay ký ức đau buồn đi chăng nữa thì cũng phải sống với nó trong cả phần đời còn lại! Cứ nói hãy quên đi mà sống nhưng có ai bày cho bạn cách làm thế nào để quên không? Khó lắm, nếu không muốn nói là không thể…
Dạo này lại gần như bị rơi vào trạng thái không có gì để cố gắng, không có gì để chờ đợi! Cố gắng để tạo ra niềm vui cho chính mình mà cuối cùng lại bị người khác vùi dập không thương tiếc! Một mình mình cố gắng thôi đâu có đủ, khi mà bên cạnh bạn là những con người dớ dẩn, dở hơi, muốn kéo bạn lại, cứ nhất định phải vơ lấy cây bút chì màu xám và gạch nguệch ngoạc lên bức tranh những ô cửa ngập nắng bạn đang hì hục vẽ. Thế thì phải làm sao? Vẽ lại bức tranh khác ư? Nhưng tôi chỉ có 1 cuộc đời thôi! Làm sao để xóa những mảng màu xám đáng ghét đó được! Khó lắm, nếu không muốn nói là không thể…
Chuyến đi của mình đã chính thức bị người khác làm cho đổ bể như thế! Không còn tý hứng thú nào nữa! Nếu chưa book vé, mình đã quyết định lại!!
Thấy bế tắc quá! Nhiều lúc thấy ghen tỵ vs người khác, vs những người cuộc sống trải đầy hoa hồng, có thể đi mọi nơi, làm mọi điều mình muốn mà không phải lo bất cứ điều gì; ghen tỵ vs cả những người không có suy nghĩ, nhìn cuộc sống bằng một màu nhờ nhờ, không âu lo, chẳng suy nghĩ, chẳng biết cố gắng!!! Uh, mà ghen tỵ là phải thôi, những kiểu người như thế chắc không quan tâm cuộc sống có vị gì như mình! Thật là nhạt nhẽo quá đi mất!
Chán đi làm kinh khủng!! Mình sợ cái sự đều đều kinh khủng khiếp! nó làm cho con người ta không còn biết sáng tạo là gì nữa! Lúc nào cũng trong tình trạng stand by. Có gì để mà mong chờ?
Cuộc sống này thật là ngột ngạt! Bao giờ mình có thể thoát ra được cái cuộc sống ngột ngạt và nhạt nhẽo này?
Nhiều lúc tự nghĩ, mùa đông này sẽ sắm thật nhiều khăn, mua thật nhiều giầy nhé!! Mà con người thật dễ thay đổi! Trước đây ghét khăn lắm mà h lại thix! Mình cũng chẳng hiểu nổi mình nữa…
Hôm nay đọc tin trên Yahoo, 1 thằng bé 18 tuổi, giết chết mẹ, suýt nữa thì bóp cổ chết cả em ruột! Sao mà thấy đau lòng! Tự nhiên muốn khóc! Liệu câu đời là bể khổ có sai?? Ông bố sẽ sống sao với cuộc đời không lành lặn. Quá nhiều ký ức đau thương. 1 trò chơi, chơi không hoàn hảo có thể chơi lại, 1 bản báo cáo có thể tẩy xóa, thêm chỗ nọ, chắp nối chỗ kia! Nhưng cuộc đời đã sống thì không thể sống lại được, không thể thay đổi những quyết định trong quá khứ. Mỗi ký ức đi qua sẽ hằn sâu vào trong tâm trí và dù là ký ức đẹp hay ký ức đau buồn đi chăng nữa thì cũng phải sống với nó trong cả phần đời còn lại! Cứ nói hãy quên đi mà sống nhưng có ai bày cho bạn cách làm thế nào để quên không? Khó lắm, nếu không muốn nói là không thể…
Dạo này lại gần như bị rơi vào trạng thái không có gì để cố gắng, không có gì để chờ đợi! Cố gắng để tạo ra niềm vui cho chính mình mà cuối cùng lại bị người khác vùi dập không thương tiếc! Một mình mình cố gắng thôi đâu có đủ, khi mà bên cạnh bạn là những con người dớ dẩn, dở hơi, muốn kéo bạn lại, cứ nhất định phải vơ lấy cây bút chì màu xám và gạch nguệch ngoạc lên bức tranh những ô cửa ngập nắng bạn đang hì hục vẽ. Thế thì phải làm sao? Vẽ lại bức tranh khác ư? Nhưng tôi chỉ có 1 cuộc đời thôi! Làm sao để xóa những mảng màu xám đáng ghét đó được! Khó lắm, nếu không muốn nói là không thể…
Chuyến đi của mình đã chính thức bị người khác làm cho đổ bể như thế! Không còn tý hứng thú nào nữa! Nếu chưa book vé, mình đã quyết định lại!!
Thấy bế tắc quá! Nhiều lúc thấy ghen tỵ vs người khác, vs những người cuộc sống trải đầy hoa hồng, có thể đi mọi nơi, làm mọi điều mình muốn mà không phải lo bất cứ điều gì; ghen tỵ vs cả những người không có suy nghĩ, nhìn cuộc sống bằng một màu nhờ nhờ, không âu lo, chẳng suy nghĩ, chẳng biết cố gắng!!! Uh, mà ghen tỵ là phải thôi, những kiểu người như thế chắc không quan tâm cuộc sống có vị gì như mình! Thật là nhạt nhẽo quá đi mất!
Chán đi làm kinh khủng!! Mình sợ cái sự đều đều kinh khủng khiếp! nó làm cho con người ta không còn biết sáng tạo là gì nữa! Lúc nào cũng trong tình trạng stand by. Có gì để mà mong chờ?
Cuộc sống này thật là ngột ngạt! Bao giờ mình có thể thoát ra được cái cuộc sống ngột ngạt và nhạt nhẽo này?
Comments
Post a Comment