Vũ ơi! Đã 2 ngày từ hôm tớ thấy cậu up ảnh cưới trên Zalo. T ớ không dùng Zalo như mạng xã hội, t ớ chỉ dùng nó chủ yếu để làm việc. Nhưng như một thói quen, thỉnh thoảng lắm t ớ lại lướt new feed và nghĩ không biết c ậu có up cái status mới nào không? Hôm ấy cũng vậy, thậm chí còn chưa nghĩ xong thì t ớ đã thấy tấm ảnh của c ậu rồi. T ớ lặng người, t ớ đứng hình và thấy lạnh người một chút. Thật là t ớ không biết diễn tả cảm xúc lúc đó như nào, vì t ớ chưa bao giờ trải qua cảm xúc này trước đây. Nó giống như một sự xác nhận là t ớ không thể làm phiền c ậu thêm một chút nào nữa. Nó dập tắt cái hy vọng mỗi ngày của t ớ là c ậu sẽ lại nói chuyện với t ớ như trước đây, rằng c ậu vẫn available ngoài kia, chờ đợi t ớ vô điều kiện. T ớ vẫn biết điều đó là không thể, mình quá trẻ con, nhưng t ớ vẫn cứ thích huyễn hoặc mình như thế. T ớ biết, trong chuyện này, người sai là ...
Mình! Sắp xa Hà Nội rồi :..( Vậy là 12 năm gắn bó với một mảnh đất! Đủ bao buồn vui và chẳng hề thiếu bất kì một cung bậc cảm xúc, với mình là một khoảng thời gian quá dài và thật là mình chưa hề chuẩn bị cho lời tạm biệt! Bao giờ cũng vậy, xa thơm gần thối mà, lúc ở thì ưỡn ẹo chê ỏng chê eo: nào là bụi bặm tắc đường, nào là bon chen nghiệt ngã, đến lúc sắp xa rồi thì lại luyến tiếc! Thực sự là mình còn nhiều tiếc nuối quá! Dù biết là chẳng nên nhưng không biết phải làm sao để kìm nén cái cảm xúc không có nhiều mặt tích cực này lại. Hàng ngày thì cứ cuốn vào công cuộc cơm áo gạo tiền, với stress, với deadline, với những người mà ta không ưng, những trouble mà ta phải đối mặt. Nhưng hôm nay, tách mình ra khỏi cái guồng quay ấy, chợt thấy Hà Nội sao mà thân thương đến thế! Mình đã từng hùng hồn kì thị con bạn vì nó cứ kêu nó nhớ Hà Nội, mình thì bảo Hà Nội có móe gì đâu mà nhớ! Vậy mà vào giây phút sắp chia tay này, mình thấy mình còn yếu mềm hơn cả nó! Dù nhà chẳng xa Hà Nội đ...