Skip to main content

Posts

Đã từng...

Vũ ơi! Đã 2 ngày từ hôm tớ thấy cậu up ảnh cưới trên Zalo. T ớ  không dùng Zalo như mạng xã hội, t ớ  chỉ dùng nó chủ yếu để làm việc. Nhưng như một thói quen, thỉnh thoảng lắm t ớ  lại lướt new feed và nghĩ không biết c ậu  có up cái status mới nào không? Hôm ấy cũng vậy, thậm chí còn chưa nghĩ xong thì t ớ  đã thấy tấm ảnh của c ậu  rồi. T ớ  lặng người, t ớ  đứng hình và thấy lạnh người một chút. Thật là t ớ  không biết diễn tả cảm xúc lúc đó như nào, vì t ớ  chưa bao giờ trải qua cảm xúc này trước đây. Nó giống như một sự xác nhận là t ớ  không thể làm phiền c ậu  thêm một chút nào nữa. Nó dập tắt cái hy vọng mỗi ngày của t ớ  là c ậu  sẽ lại nói chuyện với t ớ  như trước đây, rằng c ậu  vẫn available ngoài kia, chờ đợi t ớ  vô điều kiện. T ớ  vẫn biết điều đó là không thể, mình quá trẻ con, nhưng t ớ  vẫn cứ thích huyễn hoặc mình như thế. T ớ  biết, trong chuyện này, người sai là ...
Recent posts

Vấn vương! Hà Nội!

Mình! Sắp xa Hà Nội rồi :..( Vậy là 12 năm gắn bó với một mảnh đất! Đủ bao buồn vui và chẳng hề thiếu bất kì một cung bậc cảm xúc, với mình là một khoảng thời gian quá dài và thật là mình chưa hề chuẩn bị cho lời tạm biệt! Bao giờ cũng vậy, xa thơm gần thối mà, lúc ở thì ưỡn ẹo chê ỏng chê eo: nào là bụi bặm tắc đường, nào là bon chen nghiệt ngã, đến lúc sắp xa rồi thì lại luyến tiếc! Thực sự là mình còn nhiều tiếc nuối quá! Dù biết là chẳng nên nhưng không biết phải làm sao để kìm nén cái cảm xúc không có nhiều mặt tích cực này lại. Hàng ngày thì cứ cuốn vào công cuộc cơm áo gạo tiền, với stress, với deadline, với những người mà ta không ưng, những trouble mà ta phải đối mặt. Nhưng hôm nay, tách mình ra khỏi cái guồng quay ấy, chợt thấy Hà Nội sao mà thân thương đến thế! Mình đã từng hùng hồn kì thị con bạn vì nó cứ kêu nó nhớ Hà Nội, mình thì bảo Hà Nội có móe gì đâu mà nhớ! Vậy mà vào giây phút sắp chia tay này, mình thấy mình còn yếu mềm hơn cả nó! Dù nhà chẳng xa Hà Nội đ...

Mặt trái của thế giới phẳng

  Chà! lâu thiệt là lâu mình mới lại có cảm hứng viết một cái gì đó mà không liên quan đến làm bánh và du lịch bụi! Ah mà cũng có hơi hơi chứ, vì đi nhiều thì được nhìn nhiều thứ và lại nghĩ nhiều thêm! Đầu tiên cần nói là mặc dù mình đã bước sang tuổi 30 (kinh khủng tởm 😆!) nhưng mình thấy mình vẫn như một đứa trẻ, chẳng biết gì và hầu như là thờ ơ với thế giới nhiễu nhương ngoài kia. Mọi người thì lo lắng đến kinh tế chính trị xã hội, lo lắng xem xã hội sẽ đổi thay như nào để điều chỉnh và thích nghi, nhưng mình thì nghe xong...để đấy, thờ ơ, bàng quan, chẳng "hành động" gì, vẫn chỉ quan tâm đến việc sắp tới sẽ thử nghiệm bánh gì mới, lo book xe cộ, nhà nghỉ, visa các kiểu cho mấy chuyến đi. Nhiều lúc mình còn thấy mình ngu ngu nữa, chẳng toan tính gì. Nhưng dù có chẳng phải là những nhà nghiên cứu và có hơi ngu thì mình vẫn nhận ra sự đổi thay đến chóng mặt của thế giới này!   Tất cả có nên đổ cho tại bác Bill không nhỉ? Người "khơi mào" cho sự bùng nổ các tiế...

Đi bụi Campuchia và Thái Lan

Ơ tự nhiên quá lâu không viết, lại chả biết bắt đầu như thế nào! Thường thì hay bắt đầu bằng thời tiết thôi nay thay đổi không khí, lải nhải về chủ đề thời gian vậy. Số là mình thấy mình đã già thật, bắt đầu gặp nhiều bệnh tật hơn, nhất là bệnh nghễnh ngãng, trí nhớ tồi tệ và bắt đầu quan tâm đến việc thời gian trôi nhanh một cách ghê gớm. Chốc chốc vừa tết xong đã giữa năm, vừa đi chơi hôm nọ về đã...1 tháng mà cảm giác vừa đi về hôm qua thôi. Haizz + hãi, chưa kịp làm gì, nửa muốn thực hiện hết mọi thứ, nửa lại tự nhủ sống chầm chậm thôi! Mọi thứ đối nghịch nhau như cái cảm giác kinh khủng khi bước ngoài mùa hè kia với khi bước vào văn phòng mát lạnh, kiểu như được cứu rỗi! Cái trời này thì chỉ cần 1 nơi nào có điều hòa nó cưu mang là đủ, khỏi nghĩ đến chuyện nghỉ việc nữa. Ah, cảm thấy 1 ngày có 24h là không đủ, làm lụng nửa ngày, ngủ mất ít nhất ¼ ngày, còn lại ăn, đái ị, tắm gội, chẳng còn đâu thời gian mà học thêm cái gì, đống sách mua từ hồi tết cũng chẳng đọc thêm được chữ nào!...