Khi còn nằm trong bụng mẹ, ta gọi đó là Nhà. Tuy có hơi chật một tí, khiến ta phải nằm co cả chân cả tay, nhưng ở đó ấm lắm, mà lại tự do nữa chứ, thích làm gì thì làm. Khi nào mỏi, ta có thể giang chân giang tay “tập thể dục” đấm thùm thụp vào “thành nhà”, làm mẹ thót cả tim! Rồi mẹ cũng quen với ba cái trò nghịch ngợm đấy. Rồi một ngày đẹp trời, cửa mở, ta giật mình, cứ như có tiếng người gọi ta ra khỏi nhà, tưởng như là ngày tận thế! Ta bị kéo ra khỏi ngôi nhà ấm áp của riêng mình >”<. Ta khóc :’( ah mà không phải khóc, đó là gào thét thống thiết đòi về Nhà! Ra khỏi ngôi nhà quen thuộc, ta gặp nhiều người lạ, kể cả khuôn mặt của mẹ! Ta vẫn khóc lóc, một phần vì sợ. Nhưng rồi họ cười với mình, họ vuốt ve mình. Mẹ thì vỗ về, cười trìu mến, rồi hát cho ta nghe nữa (mặc dù ta chả cảm được cái gu nhạc của mẹ, gì mà toàn You’ll be my man @.@, Over the rainbow thì tạm được). Và thế là ta quen với ngôi nhà mới, với những “người bạn mới”. Ta lớn, càng ngà...
Happiness is seeing the wonder of the World