Skip to main content

Posts

Showing posts from November, 2015

Về Nhà

   Khi còn nằm trong bụng mẹ, ta gọi đó là Nhà. Tuy có hơi chật một tí, khiến ta phải nằm co cả chân cả tay, nhưng ở đó ấm lắm, mà lại tự do nữa chứ, thích làm gì thì làm. Khi nào mỏi, ta có thể giang chân giang tay “tập thể dục” đấm thùm thụp vào “thành nhà”, làm mẹ thót cả tim! Rồi mẹ cũng quen với ba cái trò nghịch ngợm đấy. Rồi một ngày đẹp trời, cửa mở, ta giật mình, cứ như có tiếng người gọi ta ra khỏi nhà, tưởng như là ngày tận thế! Ta bị kéo ra khỏi ngôi nhà ấm áp của riêng mình >”<. Ta khóc :’( ah mà không phải khóc, đó là gào thét thống thiết đòi về Nhà!   Ra khỏi ngôi nhà quen thuộc, ta gặp nhiều người lạ, kể cả khuôn mặt của mẹ! Ta vẫn khóc lóc, một phần vì sợ. Nhưng rồi họ cười với mình, họ vuốt ve mình. Mẹ thì vỗ về, cười trìu mến, rồi hát cho ta nghe nữa (mặc dù ta chả cảm được cái gu nhạc của mẹ, gì mà toàn You’ll be my man @.@, Over the rainbow thì tạm được). Và thế là ta quen với ngôi nhà mới, với những “người bạn mới”.   Ta lớn, càng ngà...

No title

  Dạo này thời tiết cứ gọi là max đẹp. Ngồi trong văn phòng mà cứ như kiểu con gián ngồi sau tấm song sắt nhà tù nhìn ra thế giới bên ngoài vậy. Muốn nhào ra ngoài kia, tung tăng chạy nhảy, đón nắng đón gió táp vào mặt. Nhắm mắt vào thấy mình đang ngồi trước Taj Mahal, nắng rất nhẹ, gió thì hiu hiu mát lạnh. Và mình cứ ngồi thế thôi, ngồi hàng giờ liền, để đầu óc không phải nghĩ ngợi gì cả, không phải lo lắng gì cả, không phải ưu tư vì những thứ vớ vẩn * dreaming dreaming* Khổ nỗi lúc mở mắt ra thì thấy mình đang ngồi trong cái máng lợn mới đau lòng chứ :( Nhưng nhất định là mình sẽ đến Ấn Độ, sẽ đến Taj Mahal một lần trong đời!   Dạo này (nói thế nghe cho có vẻ là có sự thay đổi, chứ thực ra lúc quái nào mình chả vậy, mắc bệnh tự kỷ kinh niên rồi) cứ bị thấy ghét mọi người, mình chả muốn nói chuyện với ai hết, nói chung là cứ cố tách mình ra, để chả liên quan đến ai hết. Chả biết bị sao nữa, bị down nặng rồi.   Dạo này không vào bếp, nhớ bánh quá, có bao nhiêu món...