Vũ ơi! Đã 2 ngày từ hôm tớ thấy cậu up ảnh cưới trên Zalo. T ớ không dùng Zalo như mạng xã hội, t ớ chỉ dùng nó chủ yếu để làm việc. Nhưng như một thói quen, thỉnh thoảng lắm t ớ lại lướt new feed và nghĩ không biết c ậu có up cái status mới nào không? Hôm ấy cũng vậy, thậm chí còn chưa nghĩ xong thì t ớ đã thấy tấm ảnh của c ậu rồi. T ớ lặng người, t ớ đứng hình và thấy lạnh người một chút. Thật là t ớ không biết diễn tả cảm xúc lúc đó như nào, vì t ớ chưa bao giờ trải qua cảm xúc này trước đây. Nó giống như một sự xác nhận là t ớ không thể làm phiền c ậu thêm một chút nào nữa. Nó dập tắt cái hy vọng mỗi ngày của t ớ là c ậu sẽ lại nói chuyện với t ớ như trước đây, rằng c ậu vẫn available ngoài kia, chờ đợi t ớ vô điều kiện. T ớ vẫn biết điều đó là không thể, mình quá trẻ con, nhưng t ớ vẫn cứ thích huyễn hoặc mình như thế. T ớ biết, trong chuyện này, người sai là ...
Happiness is seeing the wonder of the World