Không thể tin được cái entry tổng kết năm lại là bài viết đầu tiên được public trong 2016 của blog mình, cười ra nước mắt 😂. Cười vì lười, thực ra cũng có nhiều cái muốn viết ra để giữ lại lắm nhưng lười, không viết. Cười vì giọng văn đã vốn tệ hại ngày càng khô khốc, trước thì cảm giác giống cơm bị nấu khô, giờ thì giống cơm nấu khô bị nguội, hay gọi tắt là cơm nguội 😂, càng ngày càng khó viết lên cảm xúc của mình, không biết có phải là dấu hiệu của tuổi già không nữa. Nhưng dù lười thì cái việc tổng kết năm đã được cho vào to do list yearly nên phải cố hehe. Mà chưa năm nào viết đúng vào những thời khắc cuối cùng của năm cũ như năm nay. Thực ra từ lâu rồi, cứ khi năm cũ sắp hết và một năm mới sắp đến, mình lại thấy tiếc nuối, một sự tiếc nuối hơi mơ hồ, vì nếu có ai hỏi tại sao lại tiếc, tiếc điều gì? thì mình không diễn tả được. Vì với những "chuẩn mực chung" thì mình chả có gì phải nuối tiếc cả: có một công việc, làm đủ 12 tháng, không thất nghiệp tháng nào (phù...
Happiness is seeing the wonder of the World